Thơ Con Cò

Từ xa xưa, trăng đã đi vào thi thơ như hiện thân của một nỗi buồn cô quạnh và lạc lõng, bởi ánh trăng thường khiến người ta gợi nhớ lại kỷ niệm xa xưa, hoặc là khiến cho người xa xứ càng thêm nỗi nhớ nhà. Ánh trăng vẫn đó nhưng cuộc đời đã thay đổi biết bao nhiêu,…

Vì thế, ánh trăng là một hình ảnh đã gợi lên bao nhiêu nguồn cảm hứng cho thi thơ từ trước đến nay.  Vậy hình ảnh vầng trăng cô đơn trong đêm đã đi vào những vần thơ như thế nào? Để rõ hơn về điều đó, Blog Chùm Thơ mời các bạn cùng xem qua và thưởng thức những bài thơ về trăng rất hay và tâm trạng sau đây.

Thơ Con Cò

1, Mùa Trăng Không Em

Em ơi nơi đây anh ở
Đêm nay trăng sáng một màu
Quầng trăng rộng vành sáng tỏ
Chẳng buồn như mắt anh sâu

Đường xưa bây chừ lẻ bước
Không em phố khác đi nhiều
Gót chân cợt đùa khói thuốc
Võ vàng phác nét cô liêu

Ơ kìa hàng cây bóng lá
Buồn gì buồn ngẩn buồn ngơ?
Em đi nhiều điều rất lạ:
“Anh chàng ngày ấy làm thơ!”

Không em, nàng trăng sáng quá
Chắc cười một mối tình say?
Bến đời ngược xuôi hối hả
Ai đưa em về đêm nay?!
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Lệ Trăng

Rơi giọt trăng buồn lên bóng mây
Biết anh bên ấy khóc trăng gầy
Làm sao ngồi xuống vai bên cạnh
Chuốc những giọt buồn uống chén say

Rơi giọt trăng buồn lên áo xưa
Dấu ái ra đi những lần mưa
Bên trời im vắng nghe trăng khóc
Bút thả sầu vương… đợi gió lùa

Đã mấy trăng đi người xa người
Chờ từ thu ấy lá vàng rơi
Chờ đến bây giờ Đông rơi tuyết
Thấp thoáng trăng về nước mắt rơi

Tôi bước cùng trăng đếm tội tình
Hạt sầu hạt nhớ chiếu lung linh
Biết anh gần lắm tay đâu dám
Níu lại bàn tay chấp lời kinh
(Mỹ Trinh)

3, Hình Bóng

Trăng nghiêng bóng xuống bờ sông mệt mỏi
Ngỡ trăng rơi trần thế rọi tình yêu
Nhưng nhìn hoài vẫn khung cảnh tịch liêu
Vẫn rặng đước già, vẫn nhành liễu rũ

Vẫn lắng sâu trong những ngày xưa cũ
Thuở tình yêu chẳng có những u hoài
Đến giờ đây tình ái đã mệt nhoài
Sao trong ấy vẫn còn hoài hình bóng?

Ừ! Đêm đêm trăng treo in hằn sông đó
Có bao giờ sông chạm được hồn trăng?
Soi bóng sông vui mây gió phải chăng?
Kiếp dòng sông – sao bằng mây với gió!
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Lại Vấp Vườn Trăng

Nhấp ly cạn chén hương mười sáu
Bỗng thấy em về trên dấu môi
Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh
Ta bước vào đêm gót rã rời…

Sương mờ, khuya bạc, giá như băng
Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần?
Bởi người huyền hoặc như mây khói
Thân xác không hồn sao ái ân?

Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền
Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên
– “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức:
Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*)

Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận
Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng
Vì nghe nhan sắc là hư ảo,
Ta hóa điên rồi, em biết không?
(Huỳnh Minh Nhật)

5, Trăng Lạnh

Trăng đông gió lạnh một màn sương
Trắng xuống che buông mọi nẻo đường
Hờ hững sương buồn che khuất lối
Một tối xao lòng vọng bến thương

Trăng buồn xa thẳm lạnh trên cao
Buồn gì sao mãi cạnh bờ ao
Chờ trăng về đến lòng xa vắng
Mắt mãi trông hoài mong ngóng ai?

Trăng buồn trăng lạnh cả màn đêm
Đông về mang gió lạnh bên thềm
Trăng tròn xóm vắng lòng hoang vắng
Đeo đẳng lòng ai thêm đắng thêm

Bên rèm trăng lạnh thuở chiều đông
Trời đông buồn mãi thuở chưa chồng
Đông về đan áo chờ ai lấy
Chờ mãi ai kia lòng trống không

Tình nồng một thuở ngắm trăng đêm
Bên người mơ mãi cảnh êm đềm
Xa người đếm mãi ngày xa cách
Cách mấy trăng rồi, chợt nhớ thêm…
(Ngọc Quang Hà)

6, Hồn Biển

Đêm lạnh lẽo nằm nghe biển động
Phía khơi xa sóng dậy bạc đầu
Ta mơ màng sương mờ ảo mộng
Kiếm tìm gì một cánh hải âu?

Bờ cát trắng phơi mình ẩm ướt
Tắm lòng trăng mây gió phủ phê
Biển vỡ òa mối tình say khướt
Dạt dào hương mặn đắng thỏa thuê

Câu tạ từ hãy còn bối rối
Hà cớ gì gắng phải quên đi?
Biển bình yên lòng ôm bão nổi
Chút yêu đương đau đớn là gì?

Biển gợi nhớ chuyện tình ngày cũ
Biệt ly chừ Tôn nữ đi mô?
Chân ta bước dặm trường mỏi rũ
Đưa hồn vào một cõi hư vô!
(Huỳnh Minh Nhật)

7, Bến – Trăng – Thuyền

Bến chờ, bến đợi, đến bao lâu
Ngóng ai lạnh tím hồn cô sầu
Vắng ngắt quạnh hiu đời lẻ bóng
Bãi khuya nhờ gió nhắn đôi câu

Trăng buồn, trăng trốn, chẳng sáng đâu
Áng mây che khuất nơi giang đầu
Mờ mờ ảo ảo vầng trăng nhạt
Tìm cách trốn sầu… lặn đáy sâu

Thuyền ơi, thuyền hỡi, vắng đã lâu
Nơi đây bến đợi hãy về mau
Bến đây, thuyền đó… sao không thấy?
Có phải trăng mờ… chẳng thấy nhau?
(Sương Anh)

8, Dại Khờ

Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau

Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay

Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ

Tình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)

9, Lửa Đêm Trăng

Đêm rét buốt người qua không mấy bóng
Trăng im mờ rũ rượi khóc hồn mây
Khói thuốc đâu xấu hổ rớt rơi đầy
Đêm đông giá đường quen không dáng áo

Gió lơ lửng cuối đồi không thổi nữa
Tiếng gà khuya xao xác gọi mặt trời
Ta lặng lẽ đứng đầu trăng hút điếu
Đám dã quỳ chìm đắm giữa chơi vơi

Trong khi ấy dường như mây nhớ nắng
Lũ cú mèo nháo nhác vọng đêm sâu
Bốn bàn chân khua bước chung một nhịp
Gái trai nào đôi kẻ phải lòng nhau?

Bóng nhân tình tựa đầu bên vách cũ
Sương lẳng lơ tàn lụi trước hơi nồng
Cây tạo hóa căng tròn đôi vú mộng
Trăng cũng hờn tiếng nấc giữa mùa đông
(Huỳnh Minh Nhật)

10, Hương Vỡ

Đêm xuống đợi trăng, chờ Quỳnh nở
Thâu canh lặng lẽ gác mái buồn
Đông phong gờn gợn lòng viễn xứ
Đùa cợt vai gầy với gió tuôn

Đêm nay thức trắng đợi hương Quỳnh
Hoa lòng một đóa vỡ trong tôi
Khói thuốc canh tàn rơi lả tả
Một chút tình vương trên mắt môi

Mưa đêm phố vắng đèn vàng nhạt
Lất phất đông sang rét buốt sầu
Đợi vầng trăng tới, tình cô quạnh
Hoa đã đơm chưa? Nguyệt khuất đầu!

Đêm nay chắc lẽ chẳng có Quỳnh
Mưa rơi nhiều quá phố thêm sâu
Gác nhỏ không trăng, hồn hoa lạnh
Đã vỡ tan tành buổi biệt nhau…
(Huỳnh Minh Nhật)

11, Đời Nghiêng

Ta đi tìm nửa trăng lạc nơi đâu?…
Đêm vắng lặng đêm buồn sầu rất lạ
Còn một nửa nên sương mờ lã chã
Chén rượu tình uống chưa cạn đã say

Nghe đời nghiêng hồn đổ xuống tàng cây
Rượu nồng đắng rót cốc đầy đêm vắng
Sầu nhạt thếch vị mưa ngâu lằng lặng
Giọt ưu phiền, ai đem tặng cho ta

Ôi men tình say ngất ngưởng mù xa
Tay anh với dệt bao la sợi nắng
Trăng một nửa trăng buồn trăng không sáng
Đời bỗng nghiêng đời buông rạng mây chiều

Hồn phong sương hồn sầu nát phiêu diêu
Con trăng lạc nên tiêu điều màu nhớ
Lá vàng khóc giữa đêm sương nức nở
Nhân gian buồn van khóc bởi đời nghiêng

Ánh trăng mờ nên hoa lá đảo điên
Hồn cát sỹ treo trên miền bóng biệt
Lời thơ viết lỡ giết tình thắm thiết
Chiều nay nghe lời vĩnh biệt của đời

Thiên đường xa tay chới với chơi vơi
Thiên thu gọi tiếng xa vời lịm tắt
Tình ly biệt… ôi thôi đời đã mất
Đường đi về mộ cổ đất trời nghiêng
(Hồng Dương)

12, Ai Về Trong Cơn Say!?

Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa
Đêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa

Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?

Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài

Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!
(Huỳnh Minh Nhật)

13, Nói Cùng Đông!

Chớ có lạnh lùng hỡi đông ơi!
Đừng để phong sương phủ mịt trời
Ta còn thơ thẩn ôm tình cũ
Người về ga cuối cuộc rong chơi

Đông hỡi, thôi đành kiếp lẻ loi
Đã lỡ duyên thơ với nhạc sầu
Bốn bề trống hoác toàn tro bụi
Ai nỡ hồng nhan phải bạc đầu?

Ta ôm kỷ niệm: người lữ khách
Khói nhuộm đêm tàn: trăng biệt ly
Bụi đời phân nửa sầu trăm ngả
Đông nào xóa được những sầu bi?

Đêm nay giọt buồn rớt phố xưa
Đông nghiêng phía ấy ngó xa mờ
Rơi mảnh nguyệt gầy lên mái tóc
Có nỗi buồn loang ở cuối trời

Thôi nào, nắng lụa, gió thơ đâu?
Đông giấu nơi nào, nước non sâu?
Để ta gom nhặt trao người cũ
Gom cả bình yên giấc nhiệm màu

Chớ có lạnh lùng nữa nhé đông!
Người ấy sang sông một tấm chồng
Chung nước ngược dòng riêng bến đợi
Đông về, ai biết có buồn không!?
(Huỳnh Minh Nhật)

14, Đêm Trở Gió

Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh
Lanh quanh góc phố ngó mây đùa
Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh
Đêm nay gió trở, gió giao mùa

Chẳng biết người đâu, ta lang thang
Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang
Hương đời tám nẻo người rẽ lối
Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng

Về đâu ơi hỡi lạc về đâu
Mình ta lạc bước giữa đường câu
Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục
Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu

Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh
Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh
Mơ màng trời đất bình yên nhỉ
Ai biết lòng ta thấy chênh vênh
(Huỳnh Minh Nhật)

15, Mối Tình Thơ

Trăng buồn củ rũ cõi trời mơ
Người đã xa khơi ánh sao mờ
Để lại tâm tư bao nỗi nhớ
Hương lòng đọng mãi sự vẩn vơ
Mắt ướt cay cay sầu ly biệt
Còn đâu trong sáng mối tình thơ ?
Gió thổi hây hây hồn ngây dại
Chim bay thấp thoáng bóng trên cao
Trăm năm còn đó khung trời rộng
Cánh cò phiêu bạt ở phương nào ?
Từ ấy thu sang rừng ảm đạm
Suối reo róc rách giấc chiêm bao
Đồng hoang một thưở không cày cấy
Cỏ loang mọc mãi xứ cào cào
Tình cũ chơ vơ nỗi hẹn thề
Tin ai xa vắng lá lao xao
Rừng thu héo úa màu nhung nhớ
Trăng trong cô độc sáng vùng cao
Kỷ niệm còn đây những đêm về
Tình đầy vương vấn giấc lê thê
Ai đi nỡ để trăng mười sáu
Toả sáng lung linh trong cơn mê !
(Quoc Hung Nguyen Cao)

16, Tiếng Vạc Sành

Thoảng tiếng vạc sành trong hương đêm
Liêu xiêu trăng úa hát bên thềm
Một kẻ than van tình ai oán
Một người khói thuốc ướp môi mềm

Thoảng tiếng vạc sành khóc tỉ tê
Khóc cho ngày cũ khóc câu thề
Khóc thương những người yêu nhau ấy!
Họ chia hai lối bước họ về

Ơi hỡi vạc sành, vạc sành ơi!
Đêm dài sương lạnh có chơi vơi?
Năm canh than thở buồn lặng lẽ
Hiu hắt thu sầu gió tả tơi!

Vạc sành ơi hỡi, vạc sành ơi!
Nỉ non chi mãi những xa vời?
Quạnh quẽ đêm đen sầu quạnh quẽ
Tiếng vạc sành ơi… một bóng người!
(Huỳnh Minh Nhật)

17, Biển Đêm

Biển cô đơn, bãi bờ cát trắng
Chân lạc loài vắng lặng trong tim
Anh bước đi lòng cứ ngóng tìm
Sóng mãi ru một thời kỷ niệm

Chiều tan dần thành phố vào đêm
Biển vẫn êm gió mềm vẫn thổi
Gió vẫn đây người xưa bước vội
Rối tơ duyên, tắt một mối tình

Trăng buồn chăng? Sao trăng lặng thinh?
Trăng cũng nhớ bóng dáng em xinh?
In nghiêng bóng sóng khuya xa lắc
Còn “nơi xa” chắc đã quên rồi…
(Huỳnh Minh Nhật)

18, Trăng Rơi

Khung cửa sổ treo mành năm tháng
Cửa cài then nắng chẳng lối vào
Đêm đêm mây gió rì rào
Ánh trăng mệt mỏi rơi ào qua vai

Nhặt mảnh trăng rơi bẻ làm hai
Treo lên khung cửa thoáng hương nhài
Thắp lên nỗi nhớ thật dài
Trách ai đi mãi hương tình nhạt phai

Yêu thương đi đắng cay ở lại
Đêm đêm mơ ướt cả bờ vai
Mắt sâu đẫm lệ phôi phai
Tóc mây bù rối môi càng khô thâm

Hồn trơ trọi tháng ngày suy ngẫm
Tim héo hon thấm đẫm tình yêu
Tình yêu trả lại cô liêu
Bên thềm lá rụng tiêu điều xác xơ

Cô gái ấy nay còn đâu nữa
Một nửa hồn đã chết tim yêu
Những đêm gió thoảng dập dìu
Bóng hình ai đó lại điêu đứng lòng
(Huỳnh Minh Nhật)

19, Trăng Buồn

Và đêm nay trăng buồn như lặng lẽ
Đứng núp mình sau góc bể chân mây
Gió đuổi xua quằn nhành cây nghiêng rẽ
Tung bụi đời hoa cỏ vẽ bay bay

Bên song cửa vết thương trầy ẩn hiện
Tên anh về trong từng tiếng tim kêu
Anh hỡi anh con đường yêu câu chuyện
Thật não nề rơi rụng chuyển đìu hiu

Trăng chênh chếch khuyết vành khều lưỡi móc
Bất cần đời dù lăn lóc mảnh đôi
Nơi cô tịch bóng đen đời hạ vốc
Riêng mình em ngồi ôm khóc nhớ thôi

Chạm tiếng thở giọt lệ trôi thắm má
Trăng buồn rơi xô ngã bóng héo gầy
Ôi thao thức với đêm đầy lạnh giá
Hàng mưa đời lại tầm tả cuồng vây
(Tịnh Tâm)

20, Trăng Côi

Đêm… ta lắng nghe trời khuya yên tĩnh
Ta ngẩn ngơ nhìn hình bóng trăng côi
Gió mây ơi… Bên ấy có sao trời
Đến đây đi kẻo trăng buồn tàn vội

Ta ngóng chờ, chờ nghe làn gió thổi
Mà khói buồn vẫn rơi xuống bước chân
Nơi xa xôi có chăng gió ngại ngần ?
Hay trăng khuyết gió không cần trăng nữa?

Ôi gió chớm thu, cơn gió đầu mùa!
Đem yêu thương cuốn về miền hoang lạc
Để lại thu phai tàn vàng xơ xác
Nguyệt gầy tan tác, lạc về đâu?

Về đâu? Khắc mưa ngâu – nhỏ lệ sầu
Ký ức đầu hãy còn hoài trông ngóng
Nghe nỗi nhớ trở mình trong cơn mộng
Ôm giấc mơ hồng, không muốn tỉnh
Đợi ngày lên
Trăng chết…
(Huỳnh Minh Nhật)

21, Đêm Liêu Trai

Đêm về nhìn cảnh chẳng thấy ai
Rờn rợn đêm thâu giữa lâu đài
Rên rỉ côn trùng nơi hoang lặng
Trăng buồn củ rũ đậu cành mai

Gió thổi hắt hiu ngoài ngõ vắng
Thì thầm hơi lạnh quết ngang tai
Ánh nước sương mờ ôi ma quái
Tiếng chuông cỏn kẻn gọi hồn ai !

Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Xiêm y tha thướt dáng trang đài
Dạo khúc Nghê thường trăng hư ảo
Yêu người mộng mị suốt canh dài

Thần thể nhạt mờ theo tiếng gáy
Hương còn thoang thoảng hạt sương mai
Nàng biến khói mây không từ giã
Nhớ đêm giao tiếp giấc miệt mài

Hoàn trả không gian niềm tĩnh mịch
Hoang liêu cô tịch tháng ngày dài
Tha thiết khuya về mong ngóng đợi
Hòa cùng ma nữ mộng liêu trai

Âm dương cách trở sầu quạnh quẽ
Chờ gió trăng ngàn hẹn mãn khai !
(Quoc Hung Nguyen Cao)

22, Khói Trăng

Khói thuốc rơi sầu in bóng mây
Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy
Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió
Chuốc những giọt buồn uống chén say

Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng
Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng
Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ
Còn mãi tên người biết hay chăng?

Đã mấy mùa trăng người nhớ người
Bao đợt thu rồi lá vàng hong
Ngày mai nắng đến là thu nữa
Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong

Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu

Trăng ơi nghe ta kể tội tình
Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh
Trăng hãy một lần nghe ta khóc
Rồi giết dư tình lúc bình minh…
(Huỳnh Minh Nhật)

23, Trăng Hạ Huyền

Lại nhớ về buổi xưa ngày đưa tiễn
Hồn tôi buồn nghe nhói phía nơi tim
Buổi mưa khơi và trăng độ thượng huyền
Nửa cho tôi nửa khuất người ly biệt

Tôi chẳng tiếc ân tình, môi mắt biếc
Chỉ lạnh lòng mỗi đợt khói sương giăng
Tôi đem tình đi rọi những tuần trăng
Chẳng rạng hết sương mờ giăng bóng cả

Em quay bước vì người dưng người xa lạ
Nơi mây xanh nắng đẹp rực rỡ trời
Ở nơi này trăng lạnh ý thơ khơi
Không gợn chút hương lòng ân nghĩa cũ.

Tôi dạo ấy men tràn trang tình tự
Khói se tim kết mộng dệt duyên chờ
Gói hành trang đưa chân đời lữ thứ
Tìm mặt trời trong đáy mắt ban sơ

Tôi về đây, đường cũ bước bơ vơ
Ngắm trăng mơ lạc lõng giữa phố đèn
Ơ, ơ kìa! Lệ tràn lưng sỏi đá
Tôi nhớ gì một kẻ đã từng quen…

Ai đi rồi, vì sao thế hỡi thu?
Để trăng mờ lay lắt bóng trăng lu
Để tôi nhớ một người… sơ ý nhớ
Để ưu tư theo gió rớt mịt mù

Nay cảnh cũ hạ huyền trăng nửa bóng
Trăng tạ tàn vẫn lộng ánh trăng thoi
Mấy năm trôi, tình ái đã cũ rồi
Tôi vẫn đứng soi đêm chờ trăng xế…
(Huỳnh Minh Nhật)

24, Dáng Đông!

Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?

Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang

Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?

Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…
(Huỳnh Minh Nhật)

25, Trăng Lạnh

Đêm buông xuống trăng buồn chưa mọc
Sợ cô đơn trăng khóc sao trăng?
Màn sương gió lộng thênh thang
Xuống che muôn nẻo đường làng trăng ơi!

Gió hờ hững mây buồn khuất bóng
Ngõ tối om lòng vọng bến trôi
Để cho con nước bồi hồi
Trong đêm khuya lạnh ai ngồi đợi trăng

Trăng buồn lắm chẳng rằng chẳng nói
Khổ lắm sao mãi ngó vườn đào
Mùa thu quả thấp quả cao
Mắt trông mắt ngóng sầu vào tương tư

Anh xa vắng cũng từ dạo ấy
Đào chín rồi em thấy thương trăng
Ánh trăng buốt giá đào căng
Sương buông rịn nước đau chăng hỡi chàng

Trăng buồn quá ánh trăng vàng võ
Trăng cô đơn lá vỗ bên thềm
Trăng tròn đào chín mọng mềm
Đeo lòng ai đặng đắng thêm muôn phần

Bên rèm vắng thu trần gió lạnh
Ánh trăng vàng làm chạnh lòng ai
Cô đơn trăng vuốt ánh dài
Té ra trăng cũng lạnh hoài như em…
(Hồng Dương)

26, Tìm Giữa Hồn Thu

Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Huế đêm gầy nguyệt lạnh phơi phơi
Ta lê gót cố đô sương khói
Rót trăng gầy ngồi uống chơi chơi

Phố cất tiếng tang tình mây xám
Thu u hoài gợn bóng heo may
Hương tóc cũ chừ xa dặm dặm
Đã phong rêu giăng kín nơi này

Ta biết tìm nơi đâu để nhớ
Dáng ai chờ lỗi hẹn chiều mưa?
Ôi ta hét tên ai trong gió
Tiễn xanh xao vội vã chuyển mùa

Trăng chênh chếch soi bóng bên cầu
Như kiếm tìm đáy mắt sâu sâu
Tiếng thở dài tự tôn đâu nhỉ?
Tóc lần phai sắp bạc mái đầu

Mồi điếu thuốc tìm em trong khói
Em có về đón Huế thu nay?
Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Cho ta buồn uống nguyệt mềm say!
(Huỳnh Minh Nhật)

27, Chợt Thấy

Ta chợt thấy trăng buồn trong ngây dại
Mãi đợi chờ tê tái những ngày qua
Màn sương mơn áng bạc trắng la đà
Đông nhòa nhạt rồi tan đi một mảnh

Ta chợt thấy dòng đời sao khổ hạnh
Đêm hững hờ giá lạnh với tri nhân
Bụi thời gian lấp liếm hết mắt trần
Hồn vô cảm ngại ngần chi lắm rứa!

Trăng lằng lặng vẫn đi tìm lời hứa
Của ngàn xưa chia nửa áng tơ tình
Có những đêm trăng chẳng sáng lung linh
Nên đã khuyết giữa thinh không trời đất

Ta nhận thấy dòng đời luôn được mất
Mất để tìm cái thật giữa hư vô
Được để thêm cái tình ngãi xô bồ
Như sóng cuộn nhấp nhô xa trôi nổi

Có những lúc trăng buồn đi lạc lối
Mây vuốt ve gió thổi đến xa ngàn
Như dòng đời lắm lúc thật gian nan
Hồn ngụp lặn rã tan như trăng vỡ

Ta chợt thấy giữa dòng sâu dang dở
Chút dư hương mắc ở cọng đông gầy
Nắng nhạt mờ rong ruỗi với làn mây
Trong sâu thẳm mắt đầy đong nỗi nhớ….
(Hồng Dương)

28, Tỉnh Giấc

Tỉnh giấc trăng lên quá đỉnh đầu
Mơ hồ không biết đã bao lâu?
Lơ quơ điếu thuốc rồi tự hỏi
Cớ sao tỉnh dậy thấy u sầu?

Mưa đầu chiều làm ta chán chường
Nên thiếp đi cùng với vầng dương
Khép thương khép nhớ trong giấc ngủ
Vẫn gặp trong mơ cuối con đường

Nỗi nhớ vô thường lắm vấn vương
Nhìn hàng cây nhìn khắp phố phường
Đâu đâu cũng dáng em trong ấy
Đâu đâu cũng bóng hình anh thương

Khổ thay cho cơn mộng yêu đương
Cũng muốn mơ một mối tình hường
Nhưng cơn mưa chiều vô tình xóa
Để anh giật mình ôm tơ vương…
(Huỳnh Minh Nhật)

29, Trăng Khuyết…

Trăng buồn bã gầy còn một nửa
Để hồn ta lạc giữa khung trời
Phất phơ ngọn gió muôn nơi
Nỗi lòng u uẩn tơi bời bóng đau…

Trăng lặng lẽ u sầu không nói
Ta lặng buồn đau nhói trong tim
Dã tràng trong cát lặng im
Sóng ì oạp vỗ.. ốc chìm đáy sâu

Con sóng vỗ mái đầu bạc trắng
Gió vi vu trách mắng hàng thông
Núi nhìn trời đất mênh mông
Trăng đâu một nửa mà không thấy về

Biển chờ đợi tái tê cay đắng
Sóng rì rào nhọc nặng dòng sông
Cát vàng im lặng thinh không
Lòng ta trống rỗng như đồng cỏ hoang

Sương giăng kín ướt loang cánh nhạn
Côn trùng gieo bản nhạc vô hồn
Gió buồn lặng lẽ vô ngôn
Trăng buồn trăng ngó một cồn bông lau

Sầu gã biệt một màu mắt nhớ
Ta giã từ một vở tình say
Mây buồn hiu hắt đêm nay
Xanh xao biển khóc… trăng bay một phần…
(Hồng Dương)

30, Đêm Thu

Đêm thu sáng, Hằng Nga ngồi đó khóc
Trăng có còn cái nghĩa lý chi đâu?
Họ cầm tay và mắt họ nhìn nhau
Trăng thu sáng: Phơi mình không ai lấy!

Khói thuốc rớt pha đèn khuya lộng lẫy
Trăng treo cao trăng chết đã bao lần?
Phố chẳng còn em, ừ thì biết vậy!
Nhưng phố đêm này ta thấy tình nhân

Con phố này vốn là con phố mượn
Và tình xưa đơn giản quá: Tình đầu!
Nay thu đến một nửa chừng vội vã
À ơi tình, một vết cắt hằn sâu…

Ta ngồi đây: Đêm trăng thâu diễm tuyệt
Đêm thu nồng mộng mị với hư không
Đây rượu ngọt, mồi ngon, đây bằng hữu
Đây trăng thanh, gió vợi, gái môi hồng!
(Huỳnh Minh Nhật)

31, Bến Trăng

Tác giả: Nhã Trang

Một mình em với bến sông
Đánh rơi bao nỗi chờ mong xuống thuyền
Ánh trăng còn sáng trinh nguyên
Mà sao gió ướt ngang miền sông quê

Thuyền trăng mấy nẻo đi về
Trách cho xanh cỏ ven đê suốt chiều
Nào em đã nói lời yêu
Mà đôi mắt cháy rực nhiều ánh sao

Tay mềm nhẫn cưới chưa trao
Trăng rơi đáy nước làm chao mạn thuyền
Cái tình giăng mắc cái duyên
Biết đâu “hồn bướm mơ tiên ” mà ngờ

Thuyền đầy trăng vẫn bơ vơ
Trăng xưa bến cũ-bây giờ nơi đâu?

32, Cát – Biển – Trăng

Tác giả: Mỹ Trang

Tôi không dám bước mau
ngại đau đời hạt cát
tôi không dám ngụp lặn
ngại biển mênh mang buồn
tôi không ngắm trăng non
ngại dỗi hờn đêm vắng
tôi chỉ dám lẳng lặng
ghi khắc một bóng hình
tôi tin trái tim mình
không lung linh ảo tưởng
tôi tin biển hiểu được
bước chân tôi tìm ai
tôi tin trăng đêm nay
không u hoài trắc ẩn
tôi tin anh có thật
và rất gần quanh tôi
mĩm môi cười nhẹ thôi
ta hiểu môi chờ đợi
cát biển trăng im lời
vẫn tình yêu chìm nổi
ta không cần phải nói
lặng im là đủ rồi…

33, Một Đêm Trăng

Tác giả: Lệ Hoa Trang & Đức Lê

Có những đêm rằm trăng lẻ loi
Mặt hồ in bóng ánh trăng soi
Gió vừa thoảng hoa rung nhè nhẹ
Thấp thoáng bóng ai ở dưới đồi

Bóng ai thấp thoáng như là ma
Là bóng của ai cứ la đà
Có phải đêm nay trời cô tịch
Tôi ngồi tôi ngắm một hồn ma

Trăng vàng cứ thế vẫn là trăng
Lả lướt gió mướt ở trên cành
Đêm nay trăng về trong tĩnh lặng
Uống rượu ngồi chơi với chị Hằng

34, Ngụm Sương Trăng

Tác giả: Dã Tràng Cát

Nhặt mảnh trăng vương
Nỗi thương nỗi giận
Uống ngụm trăng sương
Vườn thương sáng ngời.

Vách tường lỗ loang
Trăng soi chẳng ngại
Góc tối rỡ ràng
Sao trăng nín lặng!

Gởi gắm vào trăng
Tình vương cung hằng
Tụng chiêm ánh sáng
Vươn chốn cao thăng.

35, Trăng

Tác giả: Lệ Hoa Trang

Rong chơi mãi khắp nhân gian
Hỏi đâu ai bán trăng vàng sáng soi
Trăng tôi mua để trên đồi
Trăng mang đôi trẻ cùng ngồi bên nhau
Hỏi rằng trăng ở mây cao
Suốt đời cứ ở chơi sao làm gì
Xuống đây trăng hãy thầm thì
Thầm thì ngon ngọt điều chi cùng người
Rong chơi đi kiếm nụ cười
Suốt đời năm tháng con người vẫn vui

36, Trăng Lên

Tác giả: Mai Trắng

Lơ lửng mây vờn, gió lả lơi,
Trăng lên vằng vặc mấy phương trời .
Như mày thiếu nữ xuân đương ngủ,
Hay cái con diều trẻ phất chơi….

Trăng nhớ ai mà trăng lại khuyết ,
Gió thương ai nhỉ gió chừng vơi .
Khi trong, khi đục, khi mờ tỏ,
Mỗi lúc trông trăng lại nhớ người

37, Trăng Nay

Tác giả: Trăng Quê

Ngày
xưa…

Em yêu Trăng bởi vì em yêu Anh
Hai đứa chơi vơi – cánh đồng vàng hẹn ước
Ở bên anh, em đã từng có được
Phút dại khờ nông nổi của Tình yêu!

Đèn phố giờ đây lấp lánh rất nhiều
Vầng Trăng xưa vẫn tràn đầy kỷ niệm
Nghĩ về Anh như con thuyền rời bến
Đã bao giờ Trăng hết nhớ anh đâu?

Anh nghĩ suy gì, trong đêm thẳm sâu
Trăng, Em, Quê hương là điều có thật
Dù cuộc đời với những gì được mất
Trăng quê mùa vẫn da diết rọi ngàn năm

Thôi…

Dù mình chẳng còn vướng bận lòng nhau
Em vẫn cứ là vầng Trăng thủa trước
Mang lên cao xa, làn môi anh mềm ướt
Thủa đầu đời – nụ hôn hoá thần tiên!

Tình yêu mãi là một ánh trăng hiền
Cứ vụng về như ngày xưa ta hò hẹn
Anh cứ đi xa, như con thuyền rời bến
Và nhớ hoài lam lũ mảnh Trăng Quê…

38, Trăng Niềm Riêng

Tác giả: Dã Tràng Cát

Trăng muộn cao nguyên toả lối mòn
Ấm nồng trời rạng mảnh hồn con
Đêm như muốn tạc lòng thờ phượng
Thiên Chúa trao duyên với nước non

Ngỡ trong thánh điện các thiên thần
Vũ hội ca khen khúc Diệu Ân
Dân nước muôn nơi về tụ nghĩa
Ơn thiêng mạnh sức chốn gian trần

Hoa sương ước nguyện tấm linh hồn
Tận hiến tình son mỗi sớm hôm
Sông nước Cha con trời thánh ước
Tin yêu thẳng lối đến thiên môn

Trăng sáng đồng bằng sáng núi cao
Tỏ sao cho tỏ nỗi tuôn trào
Niềm riêng thổ lộ cùng Thiên Chúa
Đổi hết ưu tư lấy ngọt ngào

Truyền dẫn thân con mạch cội thiêng
Điện trường lan toả khắp cơ thiền
Đêm ân xung động tràn tâm trí
Mắt ứa môi hương thoả tụng chiêm

39, Trăng Xưa

Tác giả: Mây Trắng

có lúc trăng xưa thoáng vọng về
một vầng hư ảo nhốt niềm thơ
cho xa tê tái thêm gần quá
vói lấy thinh không một chút mơ

trăng hỡi bên trời sao ngất ngây
chơi vơi như ánh mắt ai hoài
cho đêm thu mỏng tràn men nhớ
người chốn xa vời thêm lặng say

trăng giấu niềm riêng khe khẻ thôi
để ta soi sáng bước ai về
hương trôi ngan ngát mênh mông hỡi
nghe thú đau thương ngấm ngọt ngào

rồi chợt bồi hồi trăng hỡi trăng
có chăng phương ấy vẫn đong đầy
để ta gởi nốt hồn trăng cũ
lau nhẹ dùm ai những tháng ngày …

40, Say Trăng … Trăng Cũng Say

Tác giả: Hồng Dương

Ta uống cạn cho say nhèm men rượu
Để thấy tình đâu thiếu ánh trời thâu
Nghe trái tim ta hát rã mây mầu
Trăng ngây ngất tan vào hồn diệu cảm…

Đêm huyền ảo biển xanh trong chứng dám
Thả hồn bay nguyệt lãm áng mờ sương
Bóng trăng tan dưới đáy chén vô thường
Ta ngây dại… như đương cơn cuồng tín…

Gió thờ thẩn khua làn mây nhẫn nhịn
Dáng căng căng mọng chín hết trăng ngà
Sao trời rơi lấp loáng biển xa xa
Trăng đắm đuối thơm và tròn tỏa sáng…

Sóng dào dạt giỡn đùa trăng sóng sánh
Vị mặn mà thoang thoảng ngọn gió đưa
Ta say trăng khao khát mấy cho vừa
Trăng ngần ngật … thỏa !…chưa đầy đêm khát

Ơi trăng hỡi !… đêm nay ta cùng hát
Rót thật đầy … buông vạt áo em bay
Uống hết đêm tan rã kiếp đọa đày
Cho rạng rỡ áng mây bồng thiên tuế…

Men trăng chín ủ bao ngày là thế
Cạn chén tình mặc kệ với thế nhân
Trăng say hồn say mộng gió xoay vần
Ta say ái … chốn trần ai khổ ải…

Trăng say quá cởi xiêm y còn lại
Ta cũng say chẳng ngại tiếng thở dồn
Đêm tịch liêu… buông bỏ hết dại khôn
Trăng ta thả… tâm hồn … tan …. giọt cuối …

41, Trả Lại Trăng Xưa, Trăng

Tác giả: Bùi Nguyên Phong

Trả lại trăng xưa
Trăng ta đâu?… Trả lại trăng ta…
Trả lại cho ta thịt da ngà.
Nghe từng hơi thở sầu quan tái.
Ngậm ngùi, cay đắng tóc sương pha

Nghiêng chén sầu tuôn… tê tái trăng.
Vỗ đùi, đập chén khóc giai nhân.
Giang hồ cởi áo thành thi sĩ.
Bó gối tương tư một bóng Hằng.

Chí lớn tan tành sương khói bay.
Người về cúi mặt trắng đôi tay.
Trăng ơi ! Lau nốt hai dòng lệ.
Lau lách buồn hiu cơn gió lay.

Năm tháng tàn phai dấu nghẹn ngào.
Trăng về từ đáy mắt xanh xao
Trăng xưa, trăng cũ, trăng huyền thoại.
Lạc lối xưa về nhạt ánh sao…

Trăng
Đêm xưa trăng ướp thịt da ngà.
Mơn trớn, buông tuồng liếm mặt hoa.
Lai láng sông trăng… tình chất ngất.
Cánh hạc tìm nhau vụt lướt qua.

Đêm nay ta vỗ bụng cười trăng
Kiếm mãi đâu ra một bóng Hằng.
Cung Quảng hoang tàn nhòa dấu cuội
Người từ đêm ấy nhớ ta chăng ?
Trăng ! Trăng ! Trăng !

42, Trăng Xưa Trăng Rụng Xuống Cầu ..

Tác giả: Hoan Phan

Trăng tròn trăng khuyết đầy vơi
Xưa nay trăng vẫn ru lời yêu thương
Trăng soi sáng những đêm trường
Rụng rơi dáng ngọc trên đường thiên di

Xuống nơi trăng trải xuân thì
Cầu trăng chẳng đặng phân kỳ trăng vơi
Cảm hoài hai tiếng mẹ ơi !
Thương cha lầm lũi một đời chưa yên

Cha thì có dữ có hiền
Mẹ thì đâu phải bà tiên nhiệm màu
Dãi dầu rau cháo cùng nhau
Dầu nghèo hay khổ chỉ cầu con ngoan

Nắng chưa lo mẹ chu toàn
Mưa lo cha yếu dặm ngàn bể dâu
Trăng xưa trăng rụng xuống cầu
Cảm thương cha mẹ dãi dầu nắng mưa.

43, Vầng Trăng Veo Vút Đêm Trăng !

Tác giả: Đêm Đông !

vầng trăng veo vút đêm đông
không gian trầm lắng giọt sương phủ mờ
yêu anh giử dửng niềm mơ
tương tư ảo mộng thủa nàng yêu anh
hoa bụp lục thổ dân gian
lâng lâng rốc rắt dịu êm hương nồng
yêu anh khoảng cách mãnh manh
tình yêu định nghĩa , nhớ nhung đợi chờ
đả quên hoài niệm , tình hờ
trong tim mang chiếc gổ bàng mê ly
vô tâm nổi nhớ , quấy lời
vướng vào xúc động bâng khuâng lệ lòng
lăng nhăng thêm chuyện muôn lần
như là quanh quẩn khắc đầy tâm tư
thế nên thăm thẳm màu mây
trăng say ngự uyễn , Phù Sa sông Tiền
tình ta có triệu ngàn năm
dù hồn xao động , lở say men tình
khắp nơi đây đó , thiên nhiên
thơ tình lãng mạn , làm gì lở yêu !
buông hàng hoa rụng trắng liều
sắc ửng bông ngắm , tuyệt niềm xuyến xao

mây lẵng lặng phong thu luồng hiu hắt
chiều âm u , mưa giọt gió đông đưa

44, Gió Và Trăng

Tác giả: Hồng Dương

Yêu trăng quá, biến thành kiếp gió
Trăng mọc đông, trăng ngó sang tây
Não lòng gió mãi xua mây
Trăng vô tình lắm để mây theo hoài

Gió điên đảo, mệt nhòai, trăn trở
Đi xua mây che chở trăng vàng
Ai ơi ! Ai chớ ngỡ ngàng !
Cho tình nhân thấy ánh vàng của trăng

Gió muốn tắt, nước ngăn con sóng
Trăng soi gương, trăng bóng trăng tròn
Hương hoa sương quyện ngọt ngon
Gió vô ngôn thổi, trăng tròn tình thân

Trăng đừng khóc, tủi thân trăng tắt
Gió thẫn thờ, tím ngắt con sông
Cây rừng gió núi hóa giông
Biển gieo sóng động, sóng gồng thành mưa

Sâu đáy biển, mãi chưa tìm thấy
Trả trăng đây !, gió mấy núi cao
Hỏi rằng vách đá nơi nao
Ánh trăng tắt bóng hờn bao nhiêu hờn

Vô tình quá, trăng hờn trăng tủi
Gió lặng thinh, trăng tủi trăng mờ,
Trăng ơi !…trăng hỡi !… gió đây !
Gió xua mây đến, đừng gầy… trăng soi …

45, Tình Trăng

Tác giả: RiuRa

Đêm trăng xuống cho hồn ai thả
Lưng ngang trời như gió heo may
Trăng vàng úa như thơ Hàn Mặc Tử
Tình trăng sầu ai oán giữa canh thâu

Trăng lang thang trên những nhịp cầu
Tháng bẩy mưa ngâu mùa Ngưu Lang Chức Nữ
Trăng nghỉ trăng đi rồi trăng ngủ
Làm hồn thơ ngơ ngẩn bóng chiều tà

Gió say trăng người cũng say trăng
Đưa tay với ngỡ trăng đầy trong mắt
Ta cố uống giọt trăng rơi chưa tắt
Cứ tưởng rằng ta cầm nắm trong tay

Ta mơ về trăng đó trăng có hay
Tình trăng gầy ta cố ôm cho trọn
Mái tóc trăng buông đêm dài bất tận
Trăng thu buồn bóng liễu với đường tơ

Ta uống trăng để viết những vần thơ
Ta yêu trăng thành tình trăng bất hủ
Ta gọi trăng là bạn thân xưa cũ
Ta cùng trăng trên suốt cuộc đời.

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here