Đại dương mênh mông cũng như tình yêu của những đôi lứa trẻ, chỉ tiếc rằng thời hẹn thề lại không có gì ngoài những vết chân di. Những vết chân in trên bờ cát mỏng manh và mềm yếu, chỉ một đợt sóng thôi cũng đủ để xóa nhòa. Giữa cuộc đời thênh thang và bất tận, không biết bao nhiêu lần biển đã vỗ về những gã thất tình lang thang trong những hoàng hôn vắng lặng, và không biết bao nhiêu lần biển đã hát ru những cô gái hướng đôi mắt buồn về phía xa xăm, thầm nhớ thương những điều cũ kỹ…
Chẳng biết tự bao giờ, cũng chẳng biết ai là người đầu tiên, chỉ biết rằng khi đứng trước biển trời bao la rộng lớn, tâm hồn của ta lại lao xao rung động với những cảm xúc đan xen nhuốm màu tâm sự, thế rồi tức cảnh sinh tình, xuất khẩu thành thơ, những áng thơ tình về biển cũng từ đấy…
Vậy, biển cả đã đi vào thơ và tâm hồn của những thi nhân ngày xưa và nay như thế nào? Mời các bạn cùng thưởng thức chùm thơ tình về biển hay và nổi tiếng nhất từ xưa đến nay:
Trước tiên, mời các bạn thưởng thước 10 bài thơ tình về biển của các nhà thơ nổi tiếng:
1, Biển (Xuân Diệu)
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng
– Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
2, Thuyền Và Biển (Xuân Quỳnh)
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:
“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… còn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
3, Sóng (Xuân Quỳnh)
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ
4, Bên Biển (Huy Cận)
Ngồi trên gò đất còn khi nghĩ
Đất hỡi mai kia trả lại đời
Sống một kiếp người đầy nhựa đất
Mai đây ta chết cũng là vui.
Nhưng nằm bên biển chẳng bao giờ
Nghĩ chuyện tàn phai nhện hết tơ
Biển thở nồng say hương vĩnh viễn
Dạt dào bền bỉ nhịp nôi đưa.
Lòng ta tin biển, biển yêu ta
Sóng nở hoa nhài vương vấn bờ
Bát ngát tình yêu trong vũ trụ
Đúc nên xanh biển mượt mà thơ.
5, Tiếng Biển Về Khuya (Huy Cận)
Tiếng biển về khuya như tiếng lụa
Non tơ, êm ả, lại bền hơi
Lao xao vũ trụ chồi đang nhú
Trăng bạch quang mây lọc ánh ngời
Ta nằm tiếng sóng cuốn bờ mây
Ta khoát mênh mông mở ánh ngày
Biển nở hoa cườm thơm gió mặn
Buồm lên theo cánh hải âu bay
Nổi yên tâm lớn trong trời đất
Biển gọi trăng sao thở nhịp thầm
Nghiêng gối tao phùng cùng tạo vật
Anh em từ thưở mịt mù tăm.
6, Ta Viết Bài Thơ Gọi Biển Về (Huy Cận)
Ta viết bài thơ gọi biển về
Nghìn năm dào dạt sóng say mê
Hoàng hôn khép nhẹ hàng mi tím
Xanh biếc bình minh buổi gió se
Ta, Biển sinh đôi tự thuở nào?
Sóng ngầm bao đợt nhói lòng đau
Cái vui đầu sóng, buồn chân sóng
Cùng lặn chiều hôm nét đỏ au.
Rồi một ngày kia hết ở đời
Cho ta theo biển khoả chân trời
Điều chi chưa nói xin trao sóng
Lấp lánh hồn ta mặn gió khơi.
7, Mưa Xuân Trên Biển (Huy Cận)
Mưa xuân trên biển, thuyền yên chỗ
Tôm cá chắc đầy phiên chợ mai
Sắm tết thuyền về dăm khóm đỗ;
Đảo xa thâm thẩm vệt mưa dài.
Thuyền đậu thuyền đi hạ kín mui,
Lưa thưa mưa biển ấm chân trời.
Chiếc tàu chở đá về bến Cảng
Khói lẩn màu mây tưởng đảo khơi.
Em bé thuyền ai ra giỡn nước,
Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm.
Biển bằng không có dòng xuôi ngược,
Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm.
8, Đêm Về Với Biển (Huy Cận)
Đêm về với biển đêm xanh
Không đen, đêm biển long lanh nghìn trùng.
Ta đi khắp núi khắp đồng
Lại về ngủ biển, nằm trong dạt dào
Ta nằm trên đáy trăng sao,
Nằm chao sóng mặn, nằm chao sóng cồn.
Ta cùng biển hoá chiếc hôn
Mênh mông, hôn bãi bờ, hôn cuộc đời…
9, Bà Mẹ Canh Biển (Tế Hanh)
Mẹ là bà mẹ Việt Nam
Sống trên bãi biển, dưới hàng dừa xanh
Quê hương giặc phá tan tành
Cửa nhà ra bụi, thuyền mành ra tro
Cuộc đời bữa đói bữa no
Thù này lấy biển mà đo chửa vừa
Mẹ già đi sớm về trưa
Mắt loà chân yếu ngăn ngừa giặc lên
Thức canh mấy chục đêm liền
Lòng già bao bọc lưới thuyền như con
Nhìn ra tàu địch căm hờn
Nhìn vô chòm xóm mà thương muôn vàn
Canh khuya sóng biển kêu vang
Biển bao nhiêu sóng thương làng bấy nhiêu
Giặc lên, mẹ chạy đi kêu
Đồng bào nghe giặc thảy đều lánh xa
Cùng dân quân mẹ ở nhà
Mẹ theo sát địch dò la tình hình
Mẹ ôi! lòng mẹ mông mênh
Hoà trong thôn xóm mối tình ấp iu
Thằng Tây súng đạn nó nhiều
Sao bằng lòng dạ mẹ nghèo chúng ta?
… Mẹ là bà mẹ Việt Nam
Sống trên bãi biển dưới hàng dừa xanh
10, Biển Hồn Ta (Hàn Mặc Tử)
Máu tim ta tuôn ra làm bể cả
Mà sóng lòng rần rật như mây trôi
Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ
Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.
Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết
Khi say sưa với lượn sóng triền miên
Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt
Giọng Hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.
Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện
Trong lòng và đang tắm máu sông ta
Ta muốn vớt ai ngoài sóng điện
Để nhìn xem sắc mặt với làn da.
Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại rồ dại!
Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta
Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại
Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.
Tiếp theo, mời các bạn thưởng thức 15 bài thơ tình về biển của các tác giả khác:
11, Biển Vắng Buồn Tênh
Tác giả: Biển Vắng
Em rất buồn khi thấy núi sóng đôi
Nơi xa kia em đơn côi chiếc bóng
Ngắm từ xa với ước mơ khát vọng
Rồi vui lòng…thấy núi được bên nhau.
Bờ cát trắng mỗi chiều vắng nôn nao
Ngóng bao thuyền từ khơi xa cập bến
Chỉ bóng anh là chưa lần về đến
Nên em buồn rơi nước mắt vào tim.
Biển vẫn xanh bên núi vắng êm đềm
Thuyền neo nghỉ bên bình yên bến vắng
Chỉ riêng em tình buồn bên câm lặng
Núi vô tình bên mây nước lênh đênh.
Tình yêu ơi ! Sao mãi cứ chênh vênh?
Để em bước…bước lênh khênh chập choạng
Cứ ngồi mơ… thấy bóng ai thấp thoáng
Nhưng cuối cùng… hóa Biển Vắng buồn tênh.
12, Biển Chiều Ca Hát Nhớ Em !
Tác giả: Gió Miên Mang Bão, Biển Xanh Dạt Dào !
biển chiều ca hát nhớ em !
mưa phùn gió bấc , mây bay áo tà .
nước kia mặn mặn gọi ta !
hoa lan đang nở , sắc hương đậm đà .
biển mặn dưới ánh trăng ngà
sóng miên mang đánh , ầm ì , xuyến xao .
chim ca nước biếc khắc khao .
ai ngồi mà ngấm ? thuyền neo cuốn giồng !
trăng lên gọi gió bòng bòng .
thuyền trăng cập bến , lắc lơ , đông về .
ai chờ ? đảo biển ngàn khơi ?
bao đêm lờ lững , thuyền khoan , lạnh buồn !
ca tên biển nhớ , gọi về !
hoang vu cung phím , hải âu , rũ buồn .
13, Biển Xưa
Tác giả: Cát Biển
Đêm ra ngắm biển
Nhớ người phương xa
Âm vang sóng cả
Bóng hồng thướt tha
Ngày em thăm biển
Nhạc mừng ra khơi
Mang hương nắng Hạ
Say luân vũ vàng
Em theo lính biển
Chở đầy mộng mơ
Thì thầm sóng biển
Ướp hồn giăng tơ
Em hong gió biển
Nép vào bên vai
Anh ôm sóng biển
Xiết ghì đêm đen
Em ơi, sóng biển
Hương tình ngút trao
Men say sóng vỗ
Cõi hồn xuyến xao
Rồi em lìa biển
Lá vàng rơi mau
Phi trường mưa đổ
Bão lòng xót đau
Tuổi anh là biển
Hoang tàn chiến tranh
Em xa xứ học
Còn nhớ trăng thanh?
Hai mươi lứa tuổi
Đôi bờ sông mơ
Chia tay nức nỡ
Sầu nhân ảnh mờ
Ngày em rời biển
Sóng cồn dâng cao
Anh thân giữa biển
Lẽ bạn muôn sao
Hôm nao sóng biển
Cùng người nhắn trao
Nay mang cả biển
Gửi em phương nào?
14, Biển Động
Tác giả: Cát Biển
Chiều về
em trở mình hé mắt
gối chăn hờ hững
thân nến cháy lụn còn sót
bên bờ cửa sổ
Những giọt sáng đêm qua vẫn còn
le lói
muộn phiền tâm thức em
như những ngày sắp đến
Chiếc điện thoại câm nín
cách ly em với loài người
Anh hỏi làm chi
vì chính em cũng còn
mê mãi đi tìm
Vì sao em trốn bắt
Vì sao em ngấn lệ
Vì sao em hờ hửng
Ôi những tiếng nấc tim
lạ lùng ngôn ngữ
Em mù loà
vui cười
và vật vã
đếm ngày qua
Chiều ơi
mi dài lắm
vì ta đang mong chờ
muà biển động
15, Bình Minh Biển
Tác giả: Biển Vắng
Bình minh trên Biển Xanh
Dịu dàng và rực rỡ
Dâng đầy như nỗi nhớ
Em luôn dành cho anh
Bình minh rất an lành
Sóng vỗ về êm ả
Mình nhớ nhau nhiều quá
Bao ngày rồi anh xa.
Biển nào anh đi qua
Nơi nào anh đã đến
Em vô cùng yêu mến
Nhưng…mong anh về mau.
Em yêu thích làm sao
Ánh bình minh nơi ấy
Nơi cho em nhìn thấy
Bóng hình anh… Biển Xanh.
Nhớ anh mắt long lanh
Hình như tràn ngấn lệ
Anh bảo sẽ mau về
Ôm vào lòng… Biển Vắng…!
16, Chiều Nơi Biển Vắng
Tác giả: Cát Biển
Một mình mang cả hoàng hôn
Vàng xưa ai nhuộm héo hon cuộc tình
Sương trong biển mắt em xinh
Cho anh đói lả giọt mình đắng cay
Một mình ngất ngưởng cơn say
Gom bao khổ lụy chưa đầy nỗi ta
Hỏi thẹn thùng lối ai qua
Giọt mưa phiến đá hoen tà áo bay ?
Một mình mang cả vầng mây
Mòn phai nguyện ước đọa đầy kiếp mơ
Suối ơi tàu nhớ bến bờ
Trầm cơn biển dữ mong chờ suối ru
Một mình mang cả mùa thu
Buồn đau lá đổ phù du tuổi trời
Mùa Xuân huyền diệu kia ơi
Cho ta hơi ấm men đời ngát thơm
Một mình mang cả cô đơn
Mặt trời hoang đọng còn mơn cát mềm
Hương xưa về lá thư em
Lộng khơi bờ gió anh thèm chiếc vai
17, Em, Biển Cả Và Anh
Tác giả: Cát Biển
Em, biển cả
Hai nguồn mơ tuyệt vợi
Quyện hút hồn anh huyền ảo đam mê
Ta giữa biển một đêm trăng thần thoại
Cuộc nhân gian
Cùng quên mất nẻo về
Anh và biển
Hai vệt dài khoảng cách
Biển ngàn năm vần vũ cuộc triều lưu
Anh hiện hữu, một que diêm tí tách
Loé sáng trong đêm
Rồi tắt lịm nghìn thu
Em ghé biển
Sông trời sáng bừng tinh tú
Thoáng ngọc ngà
Mang ước lệ nghìn thu
Biển vẫn biển
Đầy phong ba bão táp
Anh vẫy vùng
Man dại lối mù sương
Anh bỏ biển
Vùi sâu bao ước nguyện
Em ra đi trần thế đẫm cô miên
Ta ghé biển một phút giây phàm tục
Trãi dư âm
Thấu tận cõi hư huyền
18, Hoang Lạnh Biển Chiều Gió Thổi !
Tác giả: Biển Rộng Sóng Giử Phong Ba !
đông sang tuyết đổ hoa rơi !
anh tìm gốc đá , lá xanh trên rừng
cây bàn đang mới trổ bông
hương lay theo gió , bồng bềnh mênh mông !
trăng trên cao sao mà biết ?
người thoa ngử , như Orange , loài ăn chuối !
vạn nàng , năm sau ghi dấu !
phan , người Yvonne , cập đôi hệt máu !
ngày thuyền ra khơi biển sóng .
Trùng Dương gió ì ầm làn nước tung !
cao lướt khuất nổi lênh đênh
mặn nước vọng giữa trùng khơi dào dạt .
gió thường thổi suốt chiều luôn
thổi hàng cây ngả , sóng xô phủ bề !
biển động bão cuốn Thủy Triều
ngàn phương , thăm thẳm , chập chờn , biển ru !
( nầy ) nầy gió muôn đời , vẩn là gió !
mưa muôn nơi , mãi mãi làm mưa !
sương hoàng hôn, ướp lúa ướt cành !
biển nước mặn muôn đời , nước mặn !
sông tên sông , mãi mãi là sông !
NGƯỜI ĐIÊN DẠI , CHÓ ĐEN CHÓ TRẮNG !
NGƯỜI NÓI BẬY , NÓI LÁO , ĐẶC ĐIỀU , NHIỀU CHUYỆN ,
NGƯỜI HẠI NGƯỜI , CỦNG THỨ NGƯỜI TA !
19, Nhớ Biển Xanh
Tác giả: Biển Vắng
Nhớ anh !
Tàu anh lại ra khơi
Hành trình xa dài quá
Em buồn như mưa hạ
Thêm chuỗi ngày nhớ anh.
Sương sót lại trên cành
Như mắt em ngấn lệ
Nhớ anh nhiều vô kể
Bao giờ thôi xa xôi.
Cánh đồng khô cằn cỗi
Khao khát cơn mưa rào
Trong giấc mơ ngọt ngào
Tưới xanh bao nỗi nhớ.
Mình gặp nhau trong mơ
Mắt em nhoà hạnh phúc
Nơi dòng sông uốn khúc
Mình lại… phải chia tay.
Mình yêu nhau đắm say
Ngàn lời yêu gởi gió
Lối đi về tường tỏ
Bởi mình cùng…. trái tim !
20, Sóng Chiều Quê, Biển Cát Trắng !
Tác giả: Biển Sống Chiều Quê !
sóng chiều quê, biển cát trắng
nhớ nhửng ngày Hoài Niệm biển và ta.
nhìn xa xa , bãi biển tự ( hào )
ngọn gió thổi , đưa tuổi thơ , đi mãi .
người con gái, ( dí ) tràn xe cát.
biển lòng sâu , còng , ghẹ , cá tôm , nhiều.
tình lảng mạn , ( M ) mãi yêu kiều
đời biển cả, trăng đêm , hoài khắc khoải !
21, Viết Cho Biển Xanh
Tác giả: Biển Vắng
Đã một lần em ước được ôm anh
Cùng thiếp đi trong vòng tay âm áp
Bao hơi thở mình cùng hòa êm ái
Bao ngọt ngào mình ấp ủ trọn đêm.
Hơn lần em đã được anh hôn
Môi kề môi, thân kề thân nồng ấm
Em mền ra bên thân anh nóng bỏng
Tan vào nhau, anh trao cả cho em
Rất nhiều lần em đã được ôm anh
Trao ân ái trao nồng nàn say đắm
Bao nhung nhớ trút hết ra…nhiều lắm
Say ân tình… cạn cả chén yêu đương.
22, Xin Gửi Lòng Biển Khơi
Tác giả: Cát Biển
Bên triền đau khổ ta gặp nhau hoang vu
Bên bờ kỹ niệm lối mù sương tâm tư
Nỗi niềm cay đắng ta nhìn nhau tay buông
Bao sầu nhân thế đến tìm đau thiên thu
Quán mờ nhân ảnh em về mang mưa giông
Lỡ làng đôi nhánh chảy nguồn ra hư không
Em về để hỏi có còn cho nhau thương
Nghe hồn khô héo tủi giòng sông yêu đương
Em từ cơn lốc cuốn mùa Đông tang thương
Bão tràn thổi phá nát hồn nhau thê lương
Em ngày vĩnh quyết cắt đời nhau hôm nao
Nay về gặp hỏi nơi nào cho môi hôn?
Ấm nồng tro phủ những lời buông say sưa
Bao lời đã viết mực còn tươi hôm xưa
Gót người yêu dấu biển còn ghi bóng dừa
Ngút ngàn ân ái tiếng thề yêu ngân đưa
Sao về để hỏi, chỉ làm làm đau cho nhau ?
Có còn chi nữa mảnh hồn hoang thương đau
Ta ngày giả biệt có còn chi mang trao ?
Chia rồi đôi ngỏ đã tàn men xuyến xao
Bóng người gang tấc bỗng trùng xa tay vơi
Quán sầu nơi cũ ta từng đan tay môi
Đi về tưởng tiếc mảnh đời ta đơn côi
Chuyến tàu đã lỡ thôi gửi lòng biển khơi
23, Tôi Muốn Biến Nước Mắt Tôi Thành Biển
Tác giả: Tùy Anh
Tôi vẫn biết tình yêu là bạo chúa
Thường tung hoành ngang dọc khắp muôn nơi
Tôi vẫn biết quy luật của muôn đời
Yêu là chết ở trong lòng một tí
Thế mà tôi vần yêu không suy nghĩ
Vẫn rộn ràng những lúc anh về thăm
Vẫn ngập ngừng, bối rối, vẫn bâng khuâng
Vẫn rạo rực khi anh cho giờ hẹn
Tôi vẫn biết thuyền anh không bờ bến
Thích lênh đênh thích phiêu bạt đó đây
Tôi lo sợ sẽ chẳng có tháng ngày
Anh trở lại nơi hẹn hò thuở trước
Thế mà tôi ngày đêm vẫn ao ước
Vẫn vuốt ve kỷ niệm của tháng năm
Lúc dịu dàng ôm ấp trong lặng câm
Khi điên lọan đốt tan thành tro bụi
Tôi vẫn biết rồi tôi sẽ tiếc nuối
Lại âm thầm góp nhặt mảnh tro bay
Lại háo hức lại sắp xếp ngất ngây
Lại sống lại những ngày anh bên cạnh
Tôi đã biết đời tôi là bất hạnh
Chỉ cô đơn, chỉ bạc đãi, khổ đau
Anh cho tôi những phù phiếm qua mau
Tôi đã biết anh phỉnh lừa, dối trá
Thế mà tôi vẫn yêu và say lả
Vẫn chân thành, vẫn cuồng nhiệt cùng anh
Vẫn nâng niu một hình ảnh mong manh
Vẫn khóc được mỗi lần ai nhắc đến
Tôi muốn biến nước mắt tôi thành biển
Sóng dâng cao và gió hãy thét gào
Để thuyền anh chẳng có một nơi nào
Ngoài tôi nữa, nơi bình yên duy nhất
24, Một Chuyện Tình Với Biển
Tác giả: Mặc Tiêu Phong
Biển chiều nay…
có sóng,có gió,có cát,
có cả áng mây xa thẳm…cuối trời…
Nhàn nhạt.
Lặng Lẽ,cánh hải âu
lập lờ
không muốn đậu,
Gió thổi vì vù…
đôi cánh mỏng
Chao đảo.
biển
nghiêng nghiêng.
Biển ơi !
Sao đời biển mênh mông thế
Nắng có to, gió có lớn
Sóng vẫn vỗ về ôm đời Cát
Một dải dài
Lạnh nhạt,
nóng bỏng.
Bờ cát
cuốn lấy biển
cháy bỏng
vội mát rượi
những bước chân
In hằn trong lòng cát.
Biển kiên nhẫn…
dạt dào
xóa vết thương lòng
Bờ cát lại phẳng lì
Mịn màng hơn bao giờ hết.
Anh nắm tay em
Dắt đi
trong biển chiều dịu nắng
Biển xanh vẫn rì rào
Dâng từng đợt sóng vỗ dưới chân.
Gió lộng
tóc em bay
Tà áo cả hai phần phật…
Thả bước liêu xiêu trong gió chiều
Anh đọc em nghe “cổ tích biển và sóng”
Em chăm chú
đôi mắt dõi xa xăm,thả bước…
Bỗng,
Siết chặt tay anh…
Thơ tình hay
Nhưng… Sao buồn quá
phải không anh ?
Rồi em khoe
Quê em cũng có biển
Đồ Sơn- Sầm Sơn
Nơi em lớn
Biển quê em đẹp
Thứ gì cũng có
Nhưng biển đó không có Anh
Không có bàn tay chai xạm
Làn da ngăm rám nắng
Không có vòng tay ôm riết chặt…
Anh nói tiếp:
…và cả thẹn thùng của những nụ hôn nữa phải không?
Em dấu mặt ngại ngùng
Ngã đầu vào vai anh
Vẫn bước…
Đến một tảng đá dài lớn chắn ngang.
Em nói tảng đá kỳ lạ,vô duyên
Như chưa từng được vô duyên,
Tự dưng nằm đây chặn lối người ta!
Em dặm chân, lắc đầu có vẻ hờn dỗi
Thật dáng yêu!
Anh khoe
Quê anh Tây nguyên
toàn núi rừng
nhiều đá rất đẹp
Đá ông ,đá cha,đá vợ đá chồng…
Nhưng chưa thấy hòn đá nào giống như em…
Chỉ ở đây mới có…
Giương đôi mắt
ngạc nhiên
Em nhướng đôi mày thật dễ thương
Tò mò
Tại sao đá lại giống em ?
Anh chậm rãi thật tình
Vì xù xì,xấu xí
Vừa ngang ngạnh lại hay giận dỗi…
Anh bật cười thật lớn
Ha ha…
Em rượt đuổi anh trên cát
Tiếng cười trong vắt như pha Lê
Giòn tan giữa khung trời thơ mộng
Đầy ắp yêu thương
Chúng ta lúc đó
Chẳng còn bầu trời nào
Biển nào
Xanh
Đẹp và vui hơn thế cả!
Thời gian
Đã cuối Hạ
Em trở ra Hà Nội
Đến trường mới
Xa anh,
Xa biển Nha Trang này
Ngày qua ngày…
Xa em
anh vẫn nhung nhớ
Những lá thư cách trở
Chẳng kéo lại gần thêm,
thưa dần
Thưa dần
Và em im bặt
Rồi một hôm
A nhận được một lá thư
thất lạc,
Đến muộn của em.
Em khoe và cho anh cái địa chỉ Yahoo
Anh vội vàng đạp xe
Ra tiệm nét
Máy chạy chậm rì
Sốt ruột
Nhưng…
Anh chỉ nhận được vài dòng tin
ngắn ngủn
Hỏi han.
Giật mình hơn
Cái avatar em chụp
Cùng ai
Không phải anh
Trông quá tình cảm.
Còn gì thất vọng hơn
Lạc lõng
Đi về trong buồn chán
Ký túc xá Trung ương hai
Cảm thấy tẻ nhạt
Cầm quyển nhạc lý chẳng buồn đọc.
Bọn hội họa rủ đi nhậu
Đúng rồi!
Nhậu.
Làm vài ly đã chếnh choáng
Không uống nữa
Một mình ra biển
Biển cũng say theo
Nghiêng ngã cùng những bước chân thất thểu
Gió thổi từng hồi
Thấy lạnh
Rát cả trái tim.
Sóng tung bọt trắng xóa
Vỡ tan tành
Lại biến mất
A ngồi trên Hòn đá ngang ngược
Nhìn biển,
Nhớ em,
Buồn em.
Nỗi buồn dâng cao hơn khi mỗi lần
Thấy biển.
Nghĩ lại bài thơ xưa
Càng sầu nhớ
Day dứt.
Khói thuốc mơ hồ
Không làm vơi nỗi suy tư.
Hôm sau
Anh quyết định bỏ biển
Xa biển
Rời khỏi Nha Trang
Tìm một cuộc sống mới
Vui hơn,
Tấp nập hơn để quên hiện tại
Nơi ở mới
Sài Gòn nơi anh tới…
25, Cổ Tích Biển Và Sóng
Tác giả: Khuyết danh
Có một thời biển và sóng yêu nhau
Người ta bảo biển là mối tình đầu của sóng
Sóng vỗ về ôm bờ cát trưa nóng bỏng
Biển rì rào hát mãi khúc tình ca.
Rồi một ngày sóng nông nỗi đi xa
Bao kẻ đến hẹn hò cùng với biển
Biển ngỡ rằng sóng không về vĩnh viễn
Nên đành lòng hò hẹn với vầng trăng.
Sóng trở về thế là biển ăn năn
Biển ngoại tình, biển xanh mang tội
Sóng thét gào không thể tha thứ lỗi!?
Và bỏ đi kể từ đó không về…
Có một lần anh đã kể em nghe
Chuyện tình yêu chúng mình không đơn giản
Em quá phiêu lưu còn anh thì lãng mạn
Nên cuộc tình cũng hoá mong manh
Sóng bạc đầu từ đó phải không em?
Và ngàn năm Biển vẫn xanh huyền bí!?
Không phải đâu em biển không chung thuỷ
Sóng bạc đầu mà vẫn mãi thuỷ chung.
Anh dắt em đi giữa biển nghìn trùng
Nghe dã tràng kể chuyện xưa xa vắng
Dẫu không phải là tình đầu của anh trong trắng
Vẫn mong em thật lòng như nước biển ngày xưa.
Và mùa hạ về giữa những cơn mưa
Nghịch lý đời thường chẳng ai hiểu được
Chỉ mình anh đi tìm điều trái ngược
Và trong tim BIỂN gợi SÓNG mơ màng….
26, Biển – Anh Và Em
Có người muốn làm con tàu lắng sóng
Chia biển thành hai nửa – biển và em!
Anh sẽ không làm như thế đâu em
Thương biển lắm… và thương em lắm!
Con tàu cứ lênh đênh giữa hai khoảng lặng
Nghiêng ngả bên nào cũng thương nhớ bên kia
Anh xin làm hạt muối mặn sẻ chia
Hòa trong biển, biển là em – anh chẳng giữ gì cho riêng anh cả
Anh chính là anh, là hạt muối ngàn năm
Cứ mặn mà thủy chung, cứ trọn đời hòa tan trong ngực biển
Để khi kết tinh, hạt muối đời anh nhận từ em – thương mến!
Ba vạn sáu ngàn ngày – muối vẫn mặn, gừng cay!
(Khải Nguyên)
27, Núi, Biển, Em Và Anh
Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sinh đôi
Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
Anh dang tay sợ núi lấn ra dần
Ta đâu biết núi một đời yêu biển
Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang
Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lưng thấp đèo cao núi không leo nổi
Biển kế bên mà chẳng thể ôm vào
Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một găng tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân?
Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê
Anh yêu biển nhưng anh không là biển
Khi xa nhau dẫu biết lối quay tìm
Em yêu núi và em không là núi
Bước chân nào dừng lại với thời gian!
Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi
(Khuyết danh)
28, Biển Và Em
Em và biển tình yêu anh rộng mở
Biển trong hồn em mãi ở tim anh
Anh là cát ôm đậm dấu chân thanh
Sóng triều vỗ, dạt dào nhanh vội xoá…
Dã tràng khóc ngẩn ngơ trong hang đá
Em mắt buồn vô cớ đã giận anh
Hoàng hôn về hiu quạnh bóng trời xanh
Ngày Phụ Nữ hồn mong manh mắt nhớ…
Sương xuống thấp sóng rì rào tan vỡ
Tiếng ai cười con tim nở phiêu bồng
Tít mù khơi anh gọi tiếng thinh không
Chỉ có gió chỉ mênh mông sóng vỗ….
Giọt sầu nặng rơi đây và rớt đó
Bao thương yêu anh gởi gió sóng chiều
Ngát xanh xao gió lộng vuốt cánh diều
Bao la biển em chịu nhiều thua thiệt…
(Hồng Dương)
29, Biển Và Em
Người chợt đến gió trùng dương lồng lộng
Bước xôn xao, vạt tóc thả bay vờn
Tôi muốn giữ chút nắng hè đã muộn
Trao tay người cho ấm lúc hoàng hôn
Người chợt đến, ngát thơm lời biển cả
Tôi bâng khuâng nhớ mãi chuyện bao ngày
Nghe trái tim đập theo từng nhịp lạ
Có bao điều muốn nói sợ nhoà bay
Người hiện hữu thật gần mai xa quá
Ðời bao dung sao chẳng nói câu nào
Tôi thèm thở vui buồn lên tóc xoã
Cho tâm tình lơ lửng tháng ngày sau
Người về đây viết đầy trang kỷ niệm
Nghe thân thương giây phút có bên người
Khi từ giã ngập ngừng câu đưa tiễn
Xiết vai người nhắn gửi cả lòng tôi
Người về đó, có nghe đời hoài vọng?
(Biển lặng yên là cũng chuyện vô thường)
Xin đời giữ giùm tôi hồn sóng gợn
Ðể nhớ người và thương biển nhiều hơn!
(Huỳnh Nguyễn Thanh Tâm)
30, Phố Biển Và Em
Phố biển hôm qua… em trở lại
Yên bình phẳng lặng nỗi đam mê
Phố biển hôm nay… em xa mãi
Sóng gió não nề cuốn chân em
Phố biển rong chơi còn đâu nữa
Âm thầm lặng lẽ chỉ mình em
Hôm qua lê bước em cùng biển
Rạo rực mưa phùn lệ mắt em
Hôm nay ngơ ngác em chờ biển
Sóng bạc vô tình phố ngủ quên
Biển mang niềm nhớ em thơ thẩn
Dập dìu con sóng mãi tận khơi
Mà em nào biết Người mãi đợi
Em đã vô tình… biển mất em…
(Hoài Nhớ)
31, Tâm Tư Biển
Anh bảo em biển không có trái tim
Nhưng em hiểu Sóng chính là tim biển
Sự thật đó không phải lời nguỵ biện
Anh cứ thử một lần lắng nghe biển hàn huyên
Biển kể rằng biển rất rất yêu thuyền
Chỉ mỗi thuyền mới làm lòng biển nhớ
Sóng ồn ào là khi biển than thở
Biển cũng như mình sợ trắc trở mai sau
Đừng ngạc nhiên khi thấy biển kêu gào
Đêm từng đêm biển chẳng bao giờ ngủ
Thức cùng trăng, bầu bạn cùng tinh tú
Có lúc nào ta thấy biển bình yên ?
Biển xanh xao chứa đựng những ưu phiền
Bởi lo sợ một ngày thuyền neo bến
Sóng lặng lẽ vỗ vào bờ trìu mến
Mang niềm đau không thể gọi thành tên
Ở nơi đâu biển cũng chỉ bấp bênh
Anh tin không biển như em chờ đợi
Ôm khát vọng trong cô đơn mòn mỏi
Tới bao giờ nước mắt mới thôi rơi.
(Trường Phi Bảo)
32, Biển Vẫn Thế
Biển mặn chát ngàn năm vẫn thế
Đuổi từng con sóng biếc vỗ bờ
Nắng và gió muôn đời vẫn thế
Đến và đi không hẹn không chờ
Bỏ lại mình bờ cát bơ vơ
Suốt năm tháng gồng mình trăn trở
Sóng triều dâng lúc bồi lúc lở
Gió gội mòn bạc trắng thời gian
Thương dã tràng cần mẫn siêng năng
Bên bờ sóng miệt mài xe cát
Dẫu biết rõ biển đời mặn chát
Nhưng đời còn còn cát cứ xây
Anh và em trước biển chiều nay
Đón ngọn sóng bạc đầu ầm ã
Để hiểu riêng những gì mới lạ
Giữa dòng sâu biển cả khôn cùng
(Duy Thơm)
33, Biển Và Em
Biển vừa nói với em
Nhớ em nhiều như sóng
Nhiều như mây gió lộng
Nhiều như cát biển khơi.
Biển cũng vừa hỏi em
Nhớ anh nhiều không nhỉ?
Lời yêu còn giấu kĩ
Bao giờ mới lấy ra?
Chắc một ngày không xa
Lời yêu rồi sẽ kể
Như Biển nhiều sóng thế
Buồm căng phồng gió khơi.
Biển bảo em gắng đợi
Một ngày mình tìm nhau
Để tim… sóng cuộn trào
Thỏa bao ngày yêu nhớ…!
(Biển Vắng
34, Biển Và Em
Đứng trước biển anh thấy mình quá nhỏ,
Biển bao la đến tận chân trời.
Như trước em, anh thấy mình quá bé
Có thể nào mơ ước được em ơi!
Biển và em, hai phạm trù vật chất
Em và biển, hai cuộc sống tinh thần.
Lòng biển rộng, lòng em cũng rộng
Tình anh thì… chỉ một chút mà thôi!
(Huỳnh Tấn Tài)
35, Biển
Biển trời soi mắt nhau
Cho sao về với sóng
Biển có trời thêm rộng
Trời xanh cho biển xanh
Mặt trời lên đến đâu
Cũng lên từ phía biển
Nơi ánh sáng bắt đầu
Tỏa triệu vòng yêu mến
Biển ơi! Biển thẳm sâu
Dạt dào mà không nói
Biển ơi cho ta hỏi
Biển mặn từ bao giờ
Nhặt chi con ốc vàng
Sóng xô vào tận bãi
Những cái gì dễ dãi
Có bao giờ bền lâu
Biển chìm trong đêm thâu
Ðể chân trời lại rạng
Khát khao điều mới lạ
Ta đẩy thuyền ra khơi
Dù bão giông vất vả
Không quản gì biển ơi!
(Lâm Thị Mỹ Dạ)
36, Biển Và Em
Chiều vắng em, anh một mình ra Biển
Lặng yên nghe tiếng sóng vỗ lời buồn
Bỗng dưng anh nhớ lời em đã hỏi:
“Biển chờ người, hay người chờ biển hở anh?”
Biển là Anh hay Biển là Em?
Vẫn cứ đợi dẫu tình nay thất lạc
Vẫn mang theo một nỗi buồn man mác
Chỉ mong ngày em về Biển cùng anh !
Nếu hồn anh được làm cơn sóng vỗ
Sẽ rì rào bên cạnh trái tim em
Cho thời gian đậm thêm lời thương nhớ
Trong những chiều ra biển vắng em…
(Cao Nguyên)
37, Biển Và Em
Có nhiều lúc anh cũng tìm đến biển
Nghĩ miên man vọng viễn tận xa khơi
Biển và em phần nhựa sống cuộc đời
Xõa ào ạt chơi vơi trên cát trắng
Có nhiều lúc bỗng nhiên anh thinh lặng
Ngồi thẫn thờ bến vắng ngắm trăng sao
Biển và em nỗi nhung nhớ dạt dào
Niềm khát vọng biết làm sao tả được
Có nhiều lúc anh ngập ngừng ao ước
Ôm biển vào lòng tưởng tượng là em
Âu yếm bao la mát rượi êm đềm
Thỏa khao khát đôi môi mềm quyến rũ
Có nhiều lúc đáy lòng mình ấp ủ
Muốn khoanh vùng giữ biển của riêng anh
Nhưng sóng xô đã xé nát giấc lành
Nên hoài bão con tim anh vụn vỡ.
(Đoàn Minh Hợp)
38, Trước Biển
Trước mặt anh là Biển
Trong tim anh là Em
Cả hai đều dịu êm
Như nụ hôn của sóng.
Biển làm anh cảm động
Bởi mối tình: Biển – Trời
Trời ngả mình vào Biển
Biển ôm vào lòng khơi…
Biển vô cùng dài rộng
Bởi tình Biển mênh mông
Tình ta sâu nặng thế
Có sánh bằng Biển không?!
Ngưỡng mộ giọt nước biển
Được đây đó muôn nơi
Khi chết thành hạt muối
Dâng vị mặn cho đời!
Anh muốn được là Biển
Và em là bầu trời
Để tình mình bất tử
Để có nhau muôn đời!
(Nguyễn Thành Dũng)
39, Biển Và Em
Em yêu biển
Từ ngàn con sóng vỗ
Biển của ai và có tự bao giờ
Biển hiền hòa nên rất đẹp rất thơ
Biển giận dữ khi sóng xô vào tận bãi
Biển của anh của em của tình yêu muôn thuở
Sao anh không làm thơ để em đợi em chờ
Để em hờn khi chiều xuống ngẩn ngơ
Để gió lộng vỗ về em mơn trớn…
(Gió Phương Nam)
40, Biển Tình
Biển đã bao giờ thôi dậy sóng em ơi
Nỗi nhớ trong anh có khi nào nguôi nhỉ
Đêm từng đêm miên man trong suy nghĩ
Biết giờ này em còn nhớ anh không.
Có bao giờ em thấy Biển lặng câm
Khi yên ả… sóng lòng đang cuộn chảy
Giấu nỗi nhớ tận sâu dưới đáy
Để em khỏi buồn rồi thấy chênh chao.
Có những hôm Biển nổi sóng thét gào
Là khi ấy hờn ghen cùng em đấy
Sóng cuồn cuộn nghiền nát Bờ tan chảy
Rồi nguôi hờn lại nhẹ vỗ Bờ xa.
Tình hai ta cũng như Biển bao la
Như Bờ cát mịn màng và sâu lắng
Anh là Biển ồn ào mà thật lắm
Bờ là em hiền dịu lại mong manh.
Tình trao em là mãi mãi chân thành
Em đón nhận và giữ gìn em nhé
Trái tim em dẫu biết là nhỏ bé
Vẫn mãi là nhịp đập ở trong anh.
(Hiền Nhật Phương)
Xem thêm: Thơ tình Biển Sóng – Chùm thơ tình về Biển và Sóng rất hay và tâm trạng