Mùa Hạ

Mùa hạ thường gắn liền với tuổi học trò, tiếng ve râm ran, hoa phượng nở đỏ thắm báo hiệu một năm học cũ sắp qua với bao lưu luyến với bạn bè, thầy cô và trường lớp. Nhất là những bạn sắp tốt nghiệp, mùa hè cũng là thời điểm kết thúc những tình bạn đẹp, xa dời mái trường và thầy cô kính yêu để bước vào cuộc hành trình mới, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

Vì thế, mùa hạ thường gắn liền với những kỷ niệm và sự chia ly của một thời tuổi hồng vô cùng trong sáng. Mùa hạ, mùa chia ly, mùa thi, có thể là những lưu luyến của mối tình áo trắng, cũng có thể là sự hứa hẹn viễn vông nào đó, mùa hạ luôn mang lại những cảm xúc khó tả. Ngoài những dòng lưu bút, những tấm hình kỷ niệm thì còn có thơ tình mùa hạ…

Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi tới các bạn 40 bài thơ tình mùa hạ hay và đầy cảm xúc luyến lưu của bạn bè, thầy cô và trường lớp.

Mùa Hạ

1, Một Giấc Mơ Say

Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ

Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày

Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa

Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?

Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Xôn Xao Mùa Hạ Đến

Nắng chiều rơi sang tháng mấy rồi em?
Mà hạ đã xôn xao lời ve gọi
Biết bao điều em – anh còn chưa nói
Phượng đã rơi đỏ chói mối tình đầu

Mười tám năm trời ta biết gì đâu
Giờ mới biết hoa có màu nỗi nhớ
Ai đã ép cánh phượng vào trang vở
Để chiều nay nức nở vết thương lòng

Em nhớ về ngày tháng thuở xa không?
Biết tìm đâu màu hoa lưu luyến ấy
Bờ thương nhớ sao giờ xa đến vậy
Nghèn nghẹn lời trong đôi mắt đắng cay

Em có buồn ngày ấy buổi chia tay?
Bao niềm riêng ngại ngần không nói được
Vạt áo nào khuất xa còn tha thướt?
Buổi tan trường ngơ ngẩn ngước nhìn theo

Thôi xa rồi một mùa hạ xa xăm
Giấu nước mắt ngoảnh đầu ôm thầm lặng
Hai năm nhớ để bây chừ xa vắng
Mười tám năm yêu thao thức một chiều!
(Huỳnh Minh Nhật)

3, Mưa Khóc Tình Xưa

Ngày ấy hạ buồn tiễn em đi
Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì?
Heo hút lưng trời mây lặng lẽ
Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly

Biết nói gì đây phút chia tay?
Nửa tình tha thiết nửa đổi thay
Một nửa hạ tàn trên hè phố
Vàng thu một nửa nỗi niềm này

Lá mãi xôn xao lời của lá
Sầu vẫn gợi sầu ta với ta
Khói thuốc giăng mờ đêm khuya lạnh
Lững thững trôi về nơi xứ xa

Đêm nay mưa rớt bạc trăng phai
Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài
Miên man đợt gió lùa vai áo
Có phải mưa buồn mưa nhớ ai?
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Mối Tình Hoa Phượng

Còn gì tôi ơi hạ đã chia xa
Giấu làm chi bao dư lệ nhạt nhòa
Những niềm riêng lâu rồi không dám nói
Viết vào thơ nức nở tháng ngày qua

Đừng khóc nữa, điều gì thao thức lạ
Áo ai bay vương nắng mắt môi mềm
Cơn gió nào ghé về song cửa lớp
Để mùa hè gọi mãi chẳng thành tên

Em hái hoa cất vào chốn êm đềm
Ta vào đời xa một thời vụng dại
Phút phân ly cõi lòng trôi hoang hoải
Bằng lăng rơi lịm tím dấu xa vời

Xa nhau rồi còn thương nhớ người ơi
Đứng cạnh nhau sao lòng buồn đến thế?
Tiếng ve kêu liệu một lần có thể
Trả về đời mùa hạ của ngày xưa?

Hoa chiều nay xơ xác mảnh hương thừa
Người bước đi giấu lòng qua vội vã
Hoa khờ dại cháy mình chiều nắng hạ
Đợi thu về vàng những gót chân sâu

Ve vẫn kêu nét bút gợi thương sầu
Là bắt đầu mùa hoa trên xác máu!?
Ai hững hờ cánh phượng miền yêu dấu
Áo trắng ngần một thuở giấu hương trinh…
(Huỳnh Minh Nhật)

5, Như Đã Vào Thu

Hôm nay trở tiết nắng ươm hồng
Em nghe mùa hạ nói chi không?
Có thấy chiều xanh xơ xác lá
Và có ngập ngừng, có nhớ mong?

Nơi đâu nắng đẹp ở cuối trời
Chốn này thơ thẩn lá thu rơi
Kỷ niệm bay theo cùng với gió
Yêu người, tôi chỉ nhớ thương thôi!

Có nắng hạ tràn trên lối phố
Mùa chừng thắm lại khoảng đời yêu
Nhưng người năm ấy… không hẹn trước,
Đã giết hồn tôi với những chiều

Hôm nay trở tiết nắng ươm hồng
Cho lòng tôi rộng mấy mênh mông
Khói thuốc bâng khuâng tà áo mỏng
Thơ nhẹ buông lời trong mắt trong

Đất trời chiều nay sầu chi lạ?
Để gã say thu đứng nghẹn ngào:
– Vờ như chẳng thấy tim đau nhói
Thất tình, làm bộ hát nghêu ngao…
(Huỳnh Minh Nhật)

6, Nắng Tháng 6

Đến chi hỡi nắng buồn tênh tháng sáu?
Lặng nghe đi tiếng gió khóc chia lìa
Khi bụi phấn chẳng còn vương tà áo
Người đã về mơ ước phía bên kia

Ta gọi ai? Nắng có buồn chăng nắng?
Người tháng sáu sao mãi chẳng thấy về
Tim khắc khoải lời biệt ly mùa hạ
Nỗi tư tình giăng ngập kín hoang kê

Chà, nắng hỡi! Hãy quay về chốn ấy
Để ta buồn thêm lần nữa rồi thôi
Nắng không thấy hay giả vờ không thấy?
Em xé tan tháng sáu của ta rồi

Phút giao mùa ta đã ước mưa rơi
Để cuốn trôi bao giấc mộng nửa vời
Ơ hay! Nắng? Tiếng rơi chiều rất khác
Vắng em rồi, có phải nắng chơi vơi?
(Huỳnh Minh Nhật)

7, Mùa Hạ

Đó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả
Đất thành cây, mật trào lên vị quả
Bước chân người bỗng mở những đường đi

Đó là mùa không thể giấu che
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng
Từ những miền cay đắng hoá thành thơ.

Đó là mùa của những ước mơ
Những dục vọng muôn đời không xiết kể
Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể
Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu

Đó là mùa của những buổi chiều
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức
Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa

Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.
(Xuân Quỳnh)

8, Mùa Hạ Tương Tư

Mùa hạ đến sân trường đầy hoa nở
Em đi về phương ấy quá mênh mông
Tôi hái cho em một cánh phượng hồng
Hương hạ nói hộ nỗi lòng trong đó

Mùa hạ cho em xa tôi rồi đó
Hương hạ trả về đôi mắt ướt bay bay
Có mùa hạ nào em trở lại đây
Cho tôi gặp lại áo bay chiều tím cũ
Cho tôi gặp lại mùa hoa quá khứ
Hương hạ vẫn còn thơm ngát mãi em ơi!
(Trần Hồng Ngọc)

9, Anh – Em Và Mùa Hạ

Trời hôm nay nắng nhuộm màu hoa cúc
Gío mơn man tà áo mỏng ngại ngần
Nắng mỉm cười hôn nhẹ má bâng khuâng
Mây trắng xoá bay về đâu vội vã

Công viên vắng lá vương đầy ghế đá
Em lang thang gót mỏng bóng nghiêng gầy
Chiều Hạ buồn phơn phớt tím màu mây
Trời hanh nắng gió ngập ngừng thở nhẹ

Em đưa tay ngoắt Hạ vàng hỏi khẽ
Vào Hạ rồi, người ấy có lạnh không ?
Ở nơi đây em cùng chút nắng hồng
Xin ôm trọn vòng tay tròn sưởi ấm

Lời xa xôi… tim em giờ đã thấm
Bởi vô tình mùa Hạ tím không gian
Bởi bây giờ còn cách nẻo quan san
Nên giá rét về đây dành nắng Hạ

Em và anh hai đời hai mùa Hạ
Hạ bên em phượng đỏ rực sân trường
Mùa Hạ về anh lại thoáng vấn vương
Bao kỷ niệm thuở học trò xưa cũ

Em không có kỷ niệm nào ấp ủ
Để cùng anh dạo mãi khúc tình ca
Nhìn anh buồn nuối tiếc những ngày xa
Em ao ước bên anh cùng chia sẻ

Anh hỡi anh kỷ niệm rời xa nhé !
Người đi rồi cùng hạnh phúc đời riêng
Đừng nghe anh! Đừng ôm mãi ưu phiền
Xin rũ bỏ những buồn vui quá khứ

Vui đi anh! Đừng mãi chìm tư lự
Hãy mỉm cười em đang ở kề bên
Vào lãng quên mùa – Hạ kỷ niệm buồn
Em xin nguyện cùng anh mùa Hạ mới….
(Viễn Du)

10, Hạ Hồng!

Anh về mùa Hạ nghiêng vai
Chút mưa, chút nắng gọi ngày đi qua
Cành cao xanh, lá mượt mà
Tự tình, gió ngát hương hoa dịu dàng

Gửi em ngần ấy không gian
Nhắm đôi mắt lại, mơ màng gặp nhau
Chợt thương mùa Hạ trên đầu
Chợt thương nước dưới chân cầu lang thang

Gửi em ngần ấy thời gian
Câu thơ chẳng đủ gói ngàn đợi trông
Dẫu cho anh viết nhiều dòng
Làm sao nói hết trọn lòng anh đây

Anh về, mùa Hạ trên tay
Xôn xao nhành trúc làm ngây ngất lòng
Bổ làm đôi trái ước mong
Chạm môi thật khẽ, hôn trong bóng chiều

Cho em một góc trời yêu
Cho anh một cõi nâng niu để dành
Ví dầu mùa Hạ qua nhanh
Tình ta ở lại bên thành keo sơn…
(Chấn Vũ)

11, Cơn Mưa Hạ

Cơn mưa hạ cuốn trôi bao kỷ niệm
Thuở đầu đời ta mới biết vào yêu
Màu mực tím với thơ tình mềm yếu
Nuớc mắt nào xiêu đổ một con tim

Trời mùa hạ nỗi nhớ cứ đêm đêm
Lòng cô liêu tìm lại thuở êm đềm
Yêu và hận bắt đầu từ ngày ấy
Không giả từ nguời quay buớc ra đi

Tình mùa hạ như trăng rằm tháng bảy
Tỏ sáng ngời bỗng khuất bởi mây đen
Chức biệt Ngưu mỗi năm bỗng thành quen
Cơn mưa ngâu làm nên sầu mùa hạ

Nguời ra đi không gửi câu từ tạ
Lặng tiễn nguời bằng tất cả tim yêu
Bây giờ đây ở nơi chốn phiêu diêu
Nguời chắc hiểu những điều tôi nhắn gửi

Cơn mưa hạ em chẳng còn chờ đợi
Nhưng mỗi năm vẫn đúng hẹn lại về
Bây giờ đây không còn nữa tái tê
Em đã quen với bốn bề mưa hạ…
(Băng Nguyệt)

12, Mưa Hạ Buồn

Mùa hạ bước qua đi
Cánh phượng hồng rớt lại
Đâu rồi thời thơ dại
Tan theo tiếng ve sầu

Ngày em bước qua cầu
Mưa hạ buồn rả rích
Vết thương nào chưa khít
Lại tiếp nối đớn đau

Đêm nghe tiếng kinh cầu
Vang lên niềm sám hối
Em làm gì có lỗi?
Sao đời toàn chông gai

Mưa mùa hạ rơi hoài
Rửa bụi đường tinh sạch
Đời còn bao thử thách?
Bao giờ thắm tình nhau!

Mùa hạ cũng qua mau
Mùa thu về thổn thức
Lá vàng rơi không dứt
Úa như nỗi lòng ta
(Băng Nguyệt)

13, Sắc Hương Mùa Hạ

Hạ đã về lâu chưa hở em?
Anh đang tìm nhặt cánh hoa mềm
Hoa mùa năm cũ giờ khô héo
Trong lớp bụi mờ hoa ngã nghiêng

Hạ có về ngang qua cửa lớp?
Cho em hái phượng lúc đang mùa
Làn môi em đỏ hương mùa hạ
Để cánh phượng hờn ghen giữa trưa

Anh về níu lại hương mùa hạ
Giữ phượng đừng phai giữa nắng hè
Cho tóc em thơm mùi hạ biếc
Cho người năm cũ những đam mê

Mùa hạ rạng ngời trên nét môi
Mang về nỗi nhớ tận xa xôi
Sân trường, sách vở, khung trời hạ
Lưu luyến trong anh đến trọn đời.
(Minh Tường)

14, Chờ Nghe Mưa Rơi

Chiều nằm đợi cơn mưa về trên phố
Trong lòng anh đầy mùa hạ oi nồng
Mặt trời hồng vừa rớt cuối dòng sông
Cho anh biết một ngày vui đã tắt

Em có đến mang gió vàng hiu hắt
Làm mát tình cây lá đứng bên hiên
Đời loanh quanh trong lối cũ muộn phiền
Mây giăng kín con đường về hạnh phúc

Trái tim anh có buồn vui chen chúc
Đợi vang đều theo nhịp bước chân em
Hãy cùng anh tiếp nối tháng ngày êm
Cho mùa hạ thêm cơn mưa rộn rã

Cơn gió nhẹ bay về đường muôn ngả
Chiều cuối tuần còn đợi tiếng mưa rơi
Anh vẫn đi làm bóng xế ngang đời
Trên mặt đất đã hằn lên nỗi nhớ
(Đỗ Hồng)

15, Hạ Buồn

Qua lối nhỏ cô đơn sầu gõ
Gió ngập ngừng phượng đỏ buông lơi
Sương buồn sa xuống muôn nơi
Thả lòng xao xuyến rã rời lòng đau…

Nghe nhỏ nhẹ gọi nhau trong gió
Nhớ không em nơi đó phượng hồng
Ngỡ ngàng dừng lại thinh không
Ồ hay nhớ quá mênh mông một trời…

Chiều hạ đến giọt sầu tím nhạt
Gió vương vương xao xác gọi mây
Bóng ai thấp thoáng vai gầy
Nghiêng che chiếc nón cặp đầy trên tay

Chiều hoang ảo gió lay áo trắng
Em nhẹ đi đường vắng bên anh
Thoáng hương dịu ngọt trong lành
Cơn mưa mùa hạ không đành ướt vai

Anh ôm chặt bờ vai em mỏng
Thở nhẹ thôi nóng bỏng bên tai
Lòng buồn xao xuyến ngày mai
Hạ buồn ly biệt buốt dài đời nhau…

Ngày tốt nghiệp lòng đau biết mấy
Mình xa nhau ngày ấy sao anh?
Thảng lòng em khóc vàng oanh
Niềm vui thì ít mong manh giọt tình…

Ôm thật chặt mối tình mùa hạ
Mình lớn khôn mỗi ngã mỗi người
Gió buồn gió cuốn ngược xuôi
Phượng buồn rơi rớt nụ cười vụt tan

Anh nhớ lại chiều tàn mùa hạ
Rơi trên vai chiếc lá đêm dài
Xa xôi hoang dại hồn ai
Ve sầu hát khúc đau cài tim nhau…

Cánh hoa phượng nát nhàu cho chết
Nắng hạ về cho hết chiều xưa
Dương cầm lả lướt sao vừa
Vỡ toang âm điệu cho chừa nhớ nhung

Chiều hạ nhớ lung linh hương thoảng
Dấu chân xưa còn thoáng bên hè
Nhớ không khúc nhạc tiếng ve
Tuổi xuân bỏ lại… hạ về năm xưa…
(Hồng Dương)

16, Mối Tình Đầu

Ta nhặt về đóa hoa tím bằng lăng
Nhuộm tươi nguyên một sắc màu nỗi nhớ
Mùa hạ đi qua… tình ta dang dở
Mùa hạ theo về… tình vẫn dở dang

Ta lại một mình đếm bước lang thang
Trên lối cũ ngôi trường xưa kỷ niệm
Em ở đâu? Bao ngày ta tìm kiếm
Trả lời ta chỉ có tiếng ve sầu

Người giấu điều gì trong đáy mắt nâu
Giấu điều chi trong đôi tà áo trắng
Khi phượng hồng cháy bừng theo ánh nắng
Là tim ta cũng đỏ rực niềm yêu

Nỗi nhớ đốt lòng, nỗi nhớ như thiêu
Tình chôn sâu bao ngày em có hiểu?
Một gã khờ vẫn ôm đàn thất thểu
Bước theo em trên mỗi lối đi về

Ta lạc loài trong từng giấc ngủ mê
Gọi tên em từ niềm yêu cháy bỏng
Tuổi mười tám ta vụng về, lóng ngóng
Lời yêu đầu… không nói… hóa lặng câm

Ta đã yêu em, em đã xa xăm
Để tà áo ai trắng miền ký ức
Để trái tim khờ muôn đời thổn thức
Mối tình đầu… nơi ngực trái… còn đau…
(Timbuondoncoi)

17, Mưa Hạ!

Mưa lại về trên những ngả đường quen
Rơi vội vã lên tóc người chờ đợi
Hạ độ này đã thơm mùi tháng mới
Vẫn ngập ngừng chới với thuở vào yêu

Gốc phượng xưa gục đổ dưới hiên chiều
Đứng liêu xiêu giữa màn mưa tầm tã
Bờ môi em ướp hương tình mùa hạ
Có nghe gầy trên những phiến chân qua?

Và em ơi… nơi ấy cuối trời xa,
Mỗi lần mưa có ngập tràn thổn thức;
Có thương quá những hôm chiều rạo rực;
Có bồi hồi… day dứt ở trong tim?

Những loài ve cứ mải miết đi tìm
Mà quên mất mình đã sầu da diết
Như trong mắt gã si tình em biết,
Tháng năm qua mưa có ngớt bao giờ…

Tôi đã già để viết những niềm mơ
Chỉ luyến thương cho một thời xa ngái
Lỡ mai đây bến đời không gặp lại:
– Có chạnh lòng… ái ngại nhớ về nhau?…
(Huỳnh Minh Nhật)

18, Hạ Về Trong Đáy Mắt Nâu

Cái nắng hè oi bức đổ mồ hôi
Gió mây trôi hững hờ bằng lăng tím
Hạ lại về cho lòng ta tìm kiếm
Em giấu gì đằng sau đáy mắt nâu?

Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Sao chẳng nói để ve sầu nức nở
Mưa hạ về nghe như lời than thở
Bụi thời gian bị bôi xóa lạnh lùng

Ta chạnh lòng đơn lẻ vẽ chân dung
Một hồn thơ cho những ngày xa vắng
Gửi tặng em tiếng tự tình sâu lắng
Tiếng yêu đầu thuở mười tám ngây ngô

Giờ qua rồi thời áo trắng vu vơ
Em vẫn thế, thờ ơ nào có biết
Phượng vẫn rơi, và rơi không kể xiết
Ngọn lửa tình còn thổn thức trong ta

Hạ nay về ta nhớ hạ hôm qua
Nhưng hạ hỡi, ta chẳng còn lo sợ
Ngày hạ đi bỏ lại tình dang dở
Nay hạ về, tình vẫn vậy, dở dang…
(Huỳnh Minh Nhật)

19, Cơn Mưa Hạ

Mưa lại về trên con phố ngày xưa
Hàng liễu rủ như nỗi buồn ngơ ngác
Em xoè tay đón hạt mưa rào rạc
Lại một mùa mưa nữa chẳng cùng anh.

Em đi tìm trong quá khứ mỏng manh
Tìm trong gió, trong mây rồi trong nắng
Tìm về anh của một thời xa vắng
Của một thời hai đứa bước chung đôi.

Em hỏi gió thì gió chỉ cười thôi
Em gặp mây nhưng mây trôi lặng lẽ
Em hỏi nắng, nắng lắc đầu khe khẽ
Vậy nơi nào mới cất giấu hình anh?

Vâng! Đây rồi em đã gặp được anh
Là anh đấy, trong cơn mưa đầu hạ
Mưa trút xuống những hàng cây nghiêng ngả
Mái hiên xưa che ướt mối tình đầu.

Rồi một ngày tay hết nắm bàn tay
Em trả anh một mùa mưa trắng xoá
Trả lại anh con đường chia đôi ngả
Xa nhau rồi chỉ tội mái hiên xưa!
(Tuyết Trang)

20, Một Trời Phượng Cũ

Hạ sang mùa, phượng đầy vai áo tôi
Nhớ chiều mưa thuở ấy đã xa rồi
Phượng trong tôi một trời loang máu đỏ
Phượng của người tình gõ nhịp trên môi

Cũng đã lâu sao tôi mãi chạnh lòng
Khi mùa về ráng đỏ bóng chiều phong
Tim se sắt cánh máu hồng tan vỡ
Phượng nhẹ nhàng nơi ấy biết hay không?

Tôi tưởng tình đã tàn theo tháng năm
Thời gian trôi bôi xóa vết thăng trầm
Đâu ai biết sóng cồn trong nỗi nhớ
Nắng hạ về tình giá buốt trong tâm

Tự ngày nào người – tôi thắt mối oan
Là bấy nhiêu nước mắt với mây ngàn
Phượng chiều nay sao xác xơ nhiều quá
Chắc tình xanh nay đã hóa võ vàng

Một lần thôi tôi xin cánh hoa xưa
Rồi mãi quên hình bóng của ngày mưa
Màu phượng cũ đã về khung trời mới
Phố chiều nay tan tác mảnh hoa thừa
(Huỳnh Minh Nhật)

21, Màu Thời Gian

Phượng lại về khoe sắc với trời xanh
Cái oi bức nặng nề như ngộp thở
Người thành phố với khát khao chợt nhớ
Trận mưa rào tưới mát lúc hè sang

Nàng Xuân rời khi trời đất qua trang
Phượng rực rỡ khoe sắc màu đỏ thắm
Phượng đấy ư… này em… tuyệt lắm
Áo trắng sân trường được dịp ngừng bay

Biển hạ vàng ru hồn khách đắm say
Cái tuổi thần tiên anh đàn em hát
Biển gợi tình em tung tăng bờ cát
Bài tình ca ngọt mãi đến bây giờ

Anh vẫn đàn em mải miết làm thơ
Tiếng tiêu ai vọng sang nương theo gió
Em bối rối… lời yêu anh vừa ngỏ
Má ửng hồng mong quả chín đừng rơi

Phố ồn ào lòng biển lại đầy vơi
Từng ngọn sóng ập vào rồi xa mãi
Như tình yêu có bao giờ dừng lại
Biển lặng rồi… mà sóng vẫn lao xao
(Hoàng Mai)

22, Nói Cùng Anh

Nắng Hạ vàng ngày chậm bước vào đêm
Công viên ấy em về hiu hắt nắng
Phượng tàn rơi góc phố buồn lẳng lặng
Chiều không anh nghe hoang vắng tâm hồn

Trước cuộc đời em mơ ước gì hơn
Một bờ vai – một vòng tay sưởi ấm
Bữa cơm thường giản đơn nhưng nồng đậm
Hương tình yêu tỏa ngát tóc mây chiều

Anh nồng nàn đằm thắm biết bao nhiêu
Sao ta vẫn đêm từng đêm quạnh quẽ
Anh đã đến bên đời em lặng lẽ
Góc khuất nào cho em vẽ chân dung

Thực và mơ nào có lối đi chung…
Ta vẫn hát bài tình ca dang dở
Anh nợ em những đêm dài trăn trở
Thêm một lần tan vỡ… nữa sao anh?
(Hoàng Mai)

23, Những Mùa Hạ Vắng

Em có thấy hạ về trong nắng muộn?
Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời,
Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ,
Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?

Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn
Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em
Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm
Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…

Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối
Mùa hạ sang phượng cháy những con đường
Em có thấy hồn thơ ai đó gọi,
Như giận hờn một kẻ đã từng thương?

Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm!
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt
– Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau…
(Huỳnh Minh Nhật)

24, Hạ Nhớ!

Em về không mùa hạ sắp về rồi
Cơn mưa rào tắm hàng cây trước ngõ
Ve khan tiếng u sầu trong làn gió
Chiều nhạt nhòa màu phượng đỏ ngày qua

Hạ năm này không biết có còn xa?
Hoàng hôn rớt bâng khuâng bằng lăng tím
Khói thuốc rơi bờ môi anh ngọt lịm
Ký ức buồn khắc khoải mãi không thôi

Thấm thoắt đưa rồi cũng mấy hè trôi
Người dưng đợi một người dưng không thấy
Hạ dửng dưng đến rồi đi, thế mãi
Bóng người xưa còn hun hút nơi nào

Tình chênh vênh nên lệ mãi tuôn trào
Lối ngày xưa chắc mình anh còn nhớ
Hạ oi bức nặng nề tim ngạt thở
Hay tại lòng cứ mãi đợi chờ em?

Em về không mùa hạ sắp về rồi
Em về không mùa hạ của tôi ơi…!?
(Huỳnh Minh Nhật)

25, Chờ Mưa

Em ngồi đợi cơn mưa mùa hạ
Góc quán quen nắng gắt trưa hè
Ký ức nào, cơn mưa rất lạ
Của một thời hai đứa chung che

Người thành phố thưa dần nắng cháy!
Gái cố đô đong đếm hạt sầu
Sông ngàn tuổi con sông còn chảy
Mây mười lăm bạc trắng mái đầu

Em tìm anh, dư tình thuở ấy
Anh nơi nào sao chẳng về đây
À đây rồi, cơn mưa đầu hạ
Mưa rì rào nghiêng ngả hàng cây

Ký ức cũ khô cằn bỏng rát
Ngột ngạt buồn, nắng đổ mồ hôi
Nắng hanh khô hương tình cũ nát
Mưa không về, nắng mãi người ơi…
(Huỳnh Minh Nhật)

26, Từ Mùa Hạ Chết

Phượng đã nở rồi em biết không?
Nắng về buốt giá bóng chiều phong
Với anh băng lạnh mùa nguyệt quế
Em xa thăm thẳm một trời hồng

Lữ khách bước buồn bên tiết hạ
Cánh chim rũ mỏi giữa mây ngàn
Tâm tư phân nửa nghe còn nặng
Ba đợt thu rồi chẳng hỏi han

Em về chốn ấy chẳng biết đâu!
Đêm đêm luyến nhớ buổi sơ đầu
Phượng tàn theo anh từ dạo ấy
Tình chết trong màu đôi mắt nâu

Ôi chuyện cuộc đời chuyện bể dâu
Anh kể ai nghe, gió vợi sầu
Từ mùa hạ chết, mùa em bước
Hạ là vô vàn hạt lệ ngâu

Anh nhớ về em một lần thôi
Duyên xưa vụt tắt lỡ mất rồi
Dấu trong đáy tim câu chuyện cũ
Xin gửi nỗi lòng trong áng thơ
(Huỳnh Minh Nhật)

27, Giá Băng Tình Hạ

Tim hóa đá: người đi về nẻo ấy
Tĩnh mịch đêm sương lạnh đẩy hồn trôi
Mảnh trăng gầy ai nỡ bẻ làm đôi
Ném vào nhau một cuộc tình dang dở

Tình nợ tình chất chồng bao mảnh vỡ
Thương nhớ thương trăn trở nỗi niềm riêng
Hận và yêu từng cơn chảy triền miên
Trên dòng sông mối tình đầu bồi lở

Tình mênh mang dập dìu trôi theo gió
Nhớ chiều nào môi đỏ ngại ngùng trao
Đâu bài thơ tình tứ những ngọt ngào
Nay se sắt, lạnh lùng, rơi, khói thuốc

Phố bây chừ vẫn hàng cây gầy guộc
Bóng ngả chùng bên thềm đá rêu phong
Ta hiên ngang ngọn lửa cháy trong lòng
Mà lạnh quá! Giữa hạ sầu băng giá…
(Huỳnh Minh Nhật)

28, Đợi Chờ Tình Hạ

Nắng trôi qua vùng cao rực cháy
Em đi về quên tóc tơ riêng
Khép áo giấu làn hương mười bảy
Ta loay hoay gió cuốn lên tìm

Cơn mưa cũ ướt mềm vai áo
Nhớ nhung nào gõ nhịp trong tim
Dốc đường thoảng dư hương mờ ảo
Dã quỳ xanh nép bụi im lìm

Ta khao khát tiếng yêu mùa hạ
Để tắm mình trong mắt em yêu
Môi hôn trao thuở nào vụng dại
Thời gian đưa ngưng đọng trời chiều

Hạ mùa này xác xơ mắt lá
Câu thơ buồn ta viết hôm kia
Cung đàn buông âm trầm rất lạ
Như khóc thương một nỗi chia lìa

Hạ bây giờ riêng ta đứng đợi
Dáng em về gót mịn chân qua
Chợt nhạt nhòa người xa vời vợi
Biết bao giờ kỷ niệm phôi pha?

Chút luyến tiếc còn vương làn tóc
Ta đợi chờ mùa hạ lại sang
Âm vang nào nghe như tiếng khóc
Đêm nay buồn, nặng nửa ta mang
(Huỳnh Minh Nhật)

29, Về Đi Em Mùa Hạ

Tác giả: Trường Nam

Về đi em mùa hạ lại sang rồi
Con ve tiên tri khản lời kêu nức nở
Cây bằng lăng đứng chờ hoài đầu ngõ
Hoa đã nở đầy tím ngắt mv chiều rơi.

Về đi em mùa hạ lại sang rồi
Dậu bìm bìm quanh hè hoa nở rội
Đóm đóm sáng lập lòe trong ngõ tối
Kiếm tìm hoài những kỷ niệm xa xôi.

Về đi em mùa hạ lại sang rồi
Vườn nhà ta cỏ mọc đầy khắp lối
Cơn mưa rào hiên nhà bong bóng nổi
Khắc khoải bờ ao quốc gọi mãi không thôi.

Về đi em mùa hạ lại sang rồi
Mùa hạ đến không nghĩa là trở lại
Cánh phượng năm nay không còn là năm ngoái
Lối mòn xưa nay cũng đã khác rồi.

Về đi em chỉ ba tháng hạ thôi
Rồi chóng vánh mình anh về dĩ vãng
kỷ niệm chênh vênh đi lạc giữa hiên đời
Về đi em mùa hạ của tôi ơi.

30, Tương Tư Mùa Hạ Cuối

Tác giả: Thiên Ân

Ngày anh tương tư mùa hạ
Xác ve rụng cánh ngập chiều
Dáng ai vẫn còn thon thả?
Gót hồng nhon nhón mời yêu

Phượng vĩ gieo mầm ôm nhớ
Cháy đỏ một vùng yêu đương
Xa xôi , gối đầu than thở
Biểu thương em chẳng thèm thương

Ngày anh tương tư mùa hạ
Giở trang nhật kí hẹn hò
Câu thề vân vê buồn bã
Đôi mắt say tình ai cho?

Tiếng rơi hụt hơi thềm vắng
Giẫm viên đá cuội trót sầu
Lối nhỏ vào đời hụt hẫng
Áo bay ngơ ngác nơi đâu?

Ngày anh tương tư mùa hạ
Con đường ăm ắp lá rơi
Nẻo xưa neo hồn hoa lá
Em đi trốn nắng lâu rồi

Mùa hạ xếp đôi cánh đẹp
Mai sau ân ái thay màu
Thẫn thờ ngày em khép nép
Ngõ đời chật hẹp đó sao?

31, Bài Thơ Mùa Hạ

Tác giả: Hồng Dương

Anh sẽ viết bài thơ đầu mùa hạ..
Bản tình ca nắng lã lướt trên cành
Sắc hòa vào ánh mắt sáng long lanh
Ve than kiệt âm thanh nghe bỏng rát

Anh muốn viết bài thơ hương ngây ngất
Ngọn gió về hong mát cả bờ yêu
Con nắng vàng khấp khởi tiếng chim kêu
Làn mây họa ánh phiêu bồng trăng chín

Dòng nhật ký ôm ghì trang giấy mịn
Phượng vĩ đơm hoa vín cánh đỏ trời
Gọi mùa thi … giọt lệ rớt chơi vơi
Lưu bút vỡ ra lời thương sâu thẳm

Cho anh viết bài thơ tình thấm đượm …
Đủ vị hương từ vườn cấm địa đàng
Áng trăng thơm trinh trắng đến ngỡ ngàng
Làn gió thổi miên man trong nắng nhạt

Anh muốn vẽ cảnh thần tiên tiếng hát
Để em nằm trên lá ngọc ánh sao
Cho tóc mây bồng lộng giữa trời cao
Trời nắng hạ thơ vào trong nốt nhạc

Bài thơ viết … bằng lời yêu dào dạt
Cho em là một tuyệt tác giai nhân
Để cung chiều như nắng hửng mùa sang
Cho lộng lẫy thiên thần em tuyệt sắc…

Cơn mưa hạ chiều nay đi đâu lạc
Ghé vào dây lên mắt biếc môi hồng
Lời thơ anh em có hiểu hay không
Thêm dư vị mặn nồng tình mùa hạ….

32, Bâng Khuâng Mùa Hạ

Tác giả: Tạ Thăng Hùng

Rồi một ngày hè cũng sẽ đi qua
Như những mùa hoa nở
Như tuổi trẻ ra đi lặng lẽ
Mang theo mơ ước học trò.

Nhớ thuở xưa ngày lớp học i tờ
Khi mùa hạ đầu tiền biết nói
Hoa phượng đã xôn xao làn gió mới
Tiếng ve ngân lưu luyến vô cùng.

Mùa hè ơi ta rón rén bàn chân
Sợ cánh phượng giật mình bay theo gió
Và sợ cả những trò chơi trẻ nhỏ
Theo mùa hè đi xa.

Rồi ai sẽ cùng ta
Đi thả diều câu cá
Rồi sẽ hết những cơn mưa mùa hạ
Cánh bằng lăng tim tím nở bên đường.

Ôi mùa hè yêu thương
Một nửa muốn giữ mùa hè ở lại
Một nửa nhớ trường muốn vào năm học mới
Bâng khuâng mùa hạ nao lòng…

33, Bước Vào Mùa Hạ

Tác giả: Lê Thành

Tôi nghe mùa hạ về như hối hả
Tiếng chim hót vang lưng trời
Ban mai sương dày phủ kín
Chấp choáng ánh bình minh ấm áp
Nghe mùa hạ về như lòng náo nở
Để tiếng ve dà nghanh nga trên những hàng cây..
..
Ánh nắng vàng mang màu lúa chín
Sắp sửa vào mùa bội thu
Tôi bước đi trên con đường đê nhỏ
Con đường đất đỏ bao giờ nhửng hoa cỏ may
..
Cảnh chiều hạ rơi như nắng tắt ngã
Hoàng hôn kéo dài đến chân mây
Đàn nhạn nô đùa ríu rít
Cánh cò trắng tung tăng trên trời cao ấy
Tôi cứ trong thấy một khoảng thời xanh
Mùa hạ ơi mùa hạ đó
Tuổi thơ tôi gửi trên những cánh đồng
Là đứa trẻ nông thôn…

34, Chia Tay Mùa Hạ

Tác giả: Sen Lý

Tháng tám mùa thu đã đến rồi
Chia tay mùa hạ – thời gian trôi …
Cố gắng bao nhiêu sao vẫn thế ?
Chiếc lá cuối cùng vẫn cứ rơi !

Tháng tám mùa thu đến lẻ loi
Nắng vàng rơi rụng chiều đơn côi
Chói chang mùa hè nay đã tắt
Vòng quay quy luật vẫn thế thôi

Tháng tám thu đến , hạ phải đi
Nên đành im lặng biết nói chi ?
Dù sao cũng gói gọn trong hai chữ
Lưu luyến mãi rồi vẫn biệt ly!

35, Cho Mùa Hạ Cô Đơn

Tác giả: Daocongdien

Hạ kịp về gõ cửa trái tim anh
Chẳng vì đâu mà cô đơn níu kéo
Ngón tay xưa để lại tròn vết sẹo
Mấy mùa dư hoài niệm vẫn chưa lành

Gốc phượng nào quen ngồi ngó vòm xanh
Em trẻ quá tóc lăn dăm sợi gió
Có tiếng gì hình như rơi xuống cỏ
Anh ôm đàn búng vài nốt chơi vơi

Thì cách chi thay thế được em ơi
Chỗ trống ấy chim muông thường đến trú
Nơi vết sẹo loài ve sầu làm tổ
Hôm muộn màng anh lầm nắng là em

Thân phượng già lén giữ một tên quen
Lớp vỏ cứng hằn nhựa đau kỷ niệm
Dường biết thế trưa này em chẳng đến
E mưa nhiều, lỡ ghé, khó lòng đi.

36, Chút Hương Mùa Hạ.

Tác giả: Kiều Mỹ Dung

Mùa hạ đến cho sân trường rợp nắng.
Em đi rồi mây trắng trở mênh mang.
Phố lặng nhìn xa lơ đễnh mơ màng.
Hương mùa hạ ngập tràn bao nỗi nhớ.
Thương trăng hạ rớt bên thềm tan vỡ.
Ta giật mình ngơ ngác mắt nai em !
Mùa hạ về gieo nỗi nhớ không tên.
Ta cảm thấy lẻ loi trong chiều muộn.
Giá có thể ngược dòng trôi sóng cuộn.
Trở lại trường xưa…. nhặt cánh phượng buồn!

37, Điệp Khúc Mùa Hạ

Tác giả: Thiên Ân

Điệp khúc mùa hạ anh ru
Ngày em giã từ áo trắng
Bầy chim thơ ngây cõng nắng
Vô tư về chốn mịt mù
Điệp khúc mùa hạ êm êm
Tóc bay về miền gieo nhớ
Đôi chân đạp nhành muôn thuở
Kiếm tìm , một góc bình yên
Điệp khúc mùa hạ lang thang
Em dạo cung đàn đây đó
Trông thấy , môi em chín đỏ
Rụng đầy dưới bóng hộc bàn
Điệp khúc mùa hạ ôm eo
Rực trời đan tay phượng vĩ
Cuộc đời nở hoa dung dị
Ve sầu đánh thức bay vèo
Điệp khúc mùa hạ du dương
Sân trường nằm nương nghiêng bóng
Mùa thi ươm tơ khát vọng
Em còn chải tóc , soi gương
Điệp khúc mùa hạ một , hai…
Thương tiếng trả bài xa vắng
Con đường trôi đi phẳng lặng
Thầm yêu dáng nhỏ mảnh mai…

38, Hương Mùa Hạ

Tác giả: Thiên Ân

Mùa hạ sân trường buông nắng
Chiều chiều ve rảnh rỗi kêu
Em còn say hương bụi phấn
Tâm hồn ấp ủ trăm điều

Mùa hạ phượng rơi góc vắng
Em ngồi đan mộng thẫn thờ
Ngọn gió mơn man vô tận
Lưu bút mở trang đợi chờ

Mùa hạ tan mau giọt nhớ
Xe đạp vô tư đứng yên
Chiếc nón góp gom duyên nợ
Lá bay nghiêng ngả bên thềm

Mùa hạ reo ca khúc hát
Mùa thi xách gói ra đi
Gieo mật cuộc đời thơm mát
Con ong cần mẫn thầm thì

Mùa hạ đôi chân sang ngõ
Thương tà áo mãi vội bay
Em vẫn hồn nhiên đây đó
Vần thơ đậu kín kẽ tay

Mùa hạ một thời góp nhặt
Sân trường nương góc bồi hồi
Bục giảng lời chưa đánh mất
Chuyến đò lướt sóng ra khơi

39, Mùa Hạ Một Thời Bâng Khuâng

Tác giả: Thiên Ân

Mùa hạ một thời nương náu
Trên vai áo trắng hương mùa
Trời xanh tươi cười huýt sáo
Trêu chọc hết ngày nắng mưa

Mùa hạ dời xa gót nhỏ
Tiếng ve ôm vạn ngày sầu
Tâm hồn đan xen khép mở
Và thời gian gọi vời đau

Mùa hạ giã từ đèn sách
Chia tay im bặt không lời
Bụng dạ vẫn còn ọc ạch
Không phật lòng nhau thế thôi!

Mùa hạ nâng niu gió mỏng
Lời thơ bé dại ngôn từ
Hồn ta đong đưa cánh võng
Tương tư hết mùa tiểu thư

Mùa hạ ấp ôm lá cỏ
Tóc bay xô giạt chốn nào?
Nghìn năm thích làm ngọn gió
Thẫn thờ trách móc mai sau

Mùa hạ đôi chân vốn mỏi
Chiều sâu độ lệch đo sai
Xác xơ đôi bờ gạch nối
Chờ ai lệ đổ sông dài?

40, Thì Thầm Mùa Hạ Cuối

Tác giả: Thiên Ân

Mùa hạ cuối em không về gõ cửa?
Căn phòng anh đau đáu một trời mơ
Trái tim non không ai thèm nhóm lửa?
Thương muôn chiều hơi ấm góc ngẩn ngơ

Mùa hạ cuối lá phượng nằm giận dỗi
Tiếng ve sầu rên rỉ gọi mùa thi
Nhánh cây khô trụi trần buông hấp hối
Ai gieo mầm chưa mọc lá , ra đi?

Mùa hạ cuối áo dài buông e ấp
Ngày ta quen từng viên đá sân trường
Ngập ngừng , trao tay lá thư vội , gấp ..
Chiếc cặp học trò đầy ắp lược gương

Mùa hạ cuối khoảnh khắc ta đánh mất
Chiều gọi chiều não nuột một câu thơ
Tuổi đá buồn xoe tròn thương đôi mắt
Mươi hai năm gác lại mộng tình cờ

Mùa hạ cuối mon men bờ khát vọng
Tiếng trống trường rời rạc rớt nẻo xa
Thời gian thoi đưa , quay cuồng chong chóng
Mấp mé lòng , vun vén thuở bướm hoa

Mùa hạ cuối cổng trường vừa khép lại
Ngày tháng ôm nhau rục rịch khóc cười
Lưu bút vội ghi một dòng mềm mại
Ơi tình yêu đố ai dám biếng lười ?

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here