Chắc hẳn hầu hết chúng ta đều trải qua cảm giác cô đơn, lạc lõng một mình. Cô đơn nơi đất khách quê người mà không có ai bầu bạn, sẻ chia, cô đơn vì tình yêu tan vỡ, cô đơn vì không được ai đó đáp lại,…
Cảm giác cô đơn chưa bao giờ là dễ chịu, tuy vậy, cũng có nhiều cách để con người ta đối mặt với thứ cảm giác vô chừng ấy. Đó có thể là một vài lời tâm sự, một áng thơ, một người bạn để cùng nhau chia sẻ…
Dưới đây, Blog Chùm Thơ xin gửi tới các bạn cùng xem những bài thơ tình buồn cô đơn lạc lõng một mình, hi vọng có thể tìm được sự đồng cảm với ai đó đang cô đơn.
1, Cô Đơn
(Huỳnh Minh Nhật)
Khói rơi chiều đưa mặt khóc hoàng hôn
Thu giết lá, câu thơ xé tan hồn
Tôi ngồi đây và nhớ gì không biết?
Mắt lạnh lùng gợn xám trời tưởng tiếc…
Lời thề nguyền rơi lãng phía sau chân
Than ôi! Rơi, tiếng chạm đất tần ngần
Cô đơn đấy, ái chà! Chia ly đấy!
Nó uống rồi, nuốt dở hình hài ấy
Thế là thôi! Lạnh quá, tôi với tôi
Mượn giá băng sưởi ấm lòng bồi hồi
Chiều bịn rịn vẽ vời thêm tiếc nuối
Tôi đứng dậy, ngoái nhìn thêm lần cuối
Khói, bóng, sầu, hạnh phúc tựa hư không
Tôi đi về, vác cả trời mênh mông…
2, Cô Đơn
Tác giả: Hoài Niệm
………………………….
Những đêm dài mệt mỏi
Trăng lên cao chào hỏi
Bút nghiêng thơ lại đòi
Cô đơn chỉ mình thôi
….
Những đêm dài mệt mỏi
Chân đơn muôn khắp lối
Trời đêm dần thêm tối
Cô đơn chỉ mình thôi
….
Những đêm dài mệt mỏi
Trái tim này đau nhói
Người đi sao quá vội
Cô đơn chỉ mình thôi
…..
Những đêm dài mệt mỏi
Giọt nước mắt mặn môi
Tình ấy giờ xa xôi
Cô đơn chỉ mình thôi
….
Những đêm dài mệt mỏi
Bên tai còn lời nói
Những lời yêu giả dối
Cô đơn chỉ mình thôi
….
Những đêm dài mệt mỏi
Tình yêu nào có lỗi
Mình đã xa nhau rồi
Cô đơn chỉ mình thôi
….
Những đêm dài mệt mỏi
Thao thức rồi than ôi
Thời gian vẫn cứ trôi
Cô đơn chỉ mình thôi
…..
Những đêm dài mệt mỏi
Rồi…..
Cô đơn chỉ mình thôi….
3, Ngôi Sao Cô Đơn
Tác giả: Tử Nhi
Có một vì sao lạc
Cô đơn giữa lưng trời
Thả rơi dòng ký ức
Lạc lõng vòng tay vơi
Có một vì sao lạc
Cô đơn giữa chữ tình
Buông lơi kỷ niệm cũ
Thoáng nghe lòng vô minh
Có một vì sao lạc
Cô đơn giữa vô thường
Nửa khuya buồn trăn trở
Ngậm ngùi một chữ THƯƠNG
Có một vì sao lạc
Cô đơn lạc cõi hồn
Tên tuổi không ai gọi
Lặng buồn nỗi vô ngôn
Có một vì sao lạc
Cô đơn không bến bờ
Mãi tìm điều – không – thể
Suốt đời nhận chơ vơ
Có một vì sao lạc
Cô đơn vạn nỗi buồn
Kiếm tìm trong ý nghĩ
Muôn điều ngọt ngào hơn
Có một vì sao lạc
Một vì sao cô đơn
4, Khi Cô Đơn!
Tác giả: Khương Thuỵ Phùng
Khi cô đơn con tim như nghẹt thở
Cay đắng cuộc đời nghiệt ngã chênh chao
Bao câu hỏi tự đặt ra: TẠI SAO?
Cuộc đời này lại quá nhiều ngang trái
Khi cô đơn mang nỗi buồn chặt thái
Cắt nhỏ dần rồi gặm nhấm nỗi đau
Và cứ thế con tim nhỏ nát nhàu
Rồi đôi mắt rưng rưng răng cắn chặt
Khi cô đơn tiếng cười sao im bặt
Gợi nhớ một thời hạnh phúc trong tay
Để giật mình mất rồi ta mới hay
Mắt thẫn thờ tìm về trong tiếc nuối
Khi cô đơn vết thương như xát muối
Xé nát lòng nhói buốt trái tim ai !
Tự trách mình có phải ta đã sai?
Đã để mất một món quà quý giá
Khi cô đơn thấy mình như chiếc lá
Lá lìa cành gió thổi lá bay xa
Biết tìm đâu hơi ấm tháng năm qua
Khi tất cả chỉ còn là dĩ vãng
5, Miền Cô Đơn
Tác giả: Thiên Ân
Miền cô đơn tủi hờn giăng kín
Bóng thiên thu bịn rịn nửa vời
Đôi chân thoăn thoắt dấu hời
Giọng sầu thỏ thẻ rã rời đi hoang
Miền cô đơn lá vàng hấp hối
Gió ưu tư sáng tối ngập đầy
Chân trời nứt nẻ chia hai
Bậc thềm dĩ vãng buông tay bao giờ ?
Miền cô đơn cứng đơ giấc mộng
Áo em bay lồng lộng xô trời
Trăm năm ru khúc ngậm ngùi
Mặc ai mếu máo khóc cười mặc ai ?
Miền cô đơn vươn vai ngáp vặt
Mối tình đầu lỏng chật đó là ?
Đau thương gối chiếc trăng tà
Lẻ loi lấn chiếm tim ta một thời
Miền cô đơn cụt lời tủn mủn
Ngày tìm nhau rẻ rúng đớn đau
Ngẫm cười sương khói bạc màu
Dứt câu nhân nghĩa qua cầu gió bay
6, Cô Đơn
Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Cô đơn dạt về đâu
Thời gian ôm trái sầu
Xa nhau thầm thương nhớ
Chia ly để thương đau
Cô đơn dạt về đâu
Trong lòng vạn nẻo sầu
Xa nhau cho thầm nghĩ
Tri kỷ với ai đâu
Cô đơn dạt về đâu
Trong lòng bâng khuâng sầu
Xa nhau vẫn xa đó
Đường đời cách biệt nhau
Cô đơn dạt về đâu
Một mối tình xa sầu
Vẫn ngồi chờ đêm đến
Mình còn xa bao lâu
7, Đêm Cô Đơn…
Tác giả: Nguyễn Quang Long
Chân lê bước cô đơn ngoài ngõ
Giữa đêm đông mưa gió mịt mờ.
Mình ta cô lẻ thẫn thờ
Nhớ về ai đó bơ vơ đêm buồn
Buồn day dứt mưa tuôn sầu nhớ
Nghe mùa rơi cứ ngỡ tiếng đàn
Trong đêm thánh thót hoang mang
Cung sầu ai gẩy muôn vàn xót xa
Cõi yêu nào nghe sao băng giá
Ân tình nay hóa đá chìm sâu
Tình xưa giờ đã phai mầu
Theo dòng đời bạc, tình đâu hững hờ
Trong đêm bước bơ vơ buồn nhớ
Lẻ bóng đi trên phố dần xa.
Trời gieo giông tố tình ta
Thoáng nghe chua xót nhạt nhòa hồn đau
8, Vẫn Là Cô Đơn
Tác giả: Jacaranda
Ai về ru mộng cho ai
Còn tôi một bóng vẫn hoài xót xa
Nỗi buồn vẫn đó bao la
Nên tôi muôn kiếp … vẫn là cô đơn
Mây che bóng ngã chập chờn
Xạc xào lá rụng giận hờn cội cây
Ai về đắp lại tình đầy
Để tôi chiết bóng …giận lây cuộc đời
Khóc mình phận bạc chơi vơi
Đỉnh sầu lặng lẽ …buồn ơi! ai tường
Người đời quen lắm chữ thương
Còn tôi vì chữ “tình vương” … nát lòng
9, Một Mùa Đông Cô Đơn
Tác giả: Bùi Thành Công
Trời lạnh quá anh cần một bàn tay
Để cùng nhau đi qua mùa lạnh giá
Để quên đi cô đơn và buồn tẻ
Cho yêu thương và ấm áp ùa về
Vì mùa này gió cứ dài lê thê
Để lòng anh cũng sầu như cơn gió
Mưa từng hạt cứ rơi rơi thật nhỏ
Mà cớ sao lạnh đến xót xa lòng
Trời lạnh quá giờ anh chỉ ước mong
Đến bên em và ôm em thật nhẹ
Hôn thật nồng để rồi anh nói khẽ
Sẽ yêu em yêu mãi mãi muôn đời
Cơn gió tạt. Lại khiến buồn chơi vơi
Vì không biết. Em đang nơi nào nhỉ
Đường gió lạnh. Thả mình vào giá rét
Vẫn mơ về Ấm áp một bàn tay.
10, Anh Đâu Rồi Sao Cô Ấy Cô Đơn
Tác giả: Hữu Anh
Anh đâu rồi cô ấy rất cô đơn
Đang rất buồn cần một nơi đề khóc
Anh làm gì lúc đang cần anh nhất
Mà sao tôi thấy cô ấy một mình.
Dù thế nào cô ấy vẫn lặng thinh
Bao đớn đau ôm vào mình tất cả
Anh còn yêu cô ấy nhiều không hả?
Nói tôi nghe để tôi thấy yên lòng.
Anh thấy mình có đáng mặt đàn ông
Khi mà tôi đã tin anh nhiều như vậy
Nhưng hôm nay những gì được trông thấy
Đã khiến tôi thật sự rất đau lòng
11, Bến Cô Đơn
Tác giả: Trần Thị Thủy
Thời gian trôi Em mải mê mê mải
Cơm áo gạo tiền quên cả bản thân
Dẫu biết rằng mình chẳng có phước phần
Chẳng có được ngày bình yên êm ả.
Dẫu khó khăn đâu để mình buông thả
Chấp nhận nghèo mà sống dạ thảnh thơi
Bởi sinh ra ta là một con người
Nên cũng có lúc tim mềm yếu đuối .
Sợ tiếng yêu mãi bên lòng đeo đuổi
Tự biến mình thành bến vắng cô đơn
Chẳng thuyền nào than trách hay dỗi hờn
Cứ lặng lẽ tháng năm dài thế đó.
12, Biển Và Những Cô Đơn
Tác giả: Trần Thị Thủy
Đã từ lâu Em chẳng ra ngắm biển
Màu nước xanh cùng với những con thuyền
Con sóng xô vào bờ cát đất liền
Tạo âm thanh như lời ca tiếng hát .
Lúc ở nhà nghĩ tới biển ..khao khát
Được hòa mình với dòng nước mát trong
Như cá bơi cho thỏa nỗi ước mong
Như con thuyền nhớ bến bờ chờ đợi .
Tới biển rồi lòng chợt buồn vời vợi
Người ta vui luôn có lứa có đôi
Một mình Em ngắm biển thấy chơi vơi
Chẳng có được một niềm vui trọn vẹn .
Ngắm người ta sao thấy lòng e thẹn
Mình là người nhưng lại chẳng có duyên
Bởi thế nên cứ một bến một thuyền
Đi đâu cũng một bóng hình đơn lẻ .
Thôi mặc kệ dẫu cho đời là thế
Ta cứ vui cứ hưởng phút yên bình
Vẫn cứ là môi luôn nở cười xinh
Rồi cũng nhanh qua một đời sóng gió.!
13, Biển Và Nỗi Cô Đơn
Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Bước lặng lẽ trên bờ cát trắng
Gót chân trần chợt thấy bơ vơ
Sóng xa khơi biển chiều quạnh vắng
Con dã tràng sao lại ngẩn ngơ ?
Biết bao lần tìm về với biển
Mỗi khi lòng hờn dỗi xa xăm
Biển ru ta ngàn lời trìu mến
Khúc tự tình tha thiết trăm năm
Hoàng hôn xuống màu mây tím thẫm
Hải âu buồn vỗ sóng kêu khan
Ta cúi xuống trên bờ cát ẩm
Nỗi nhớ nào trăn trở miên man
Cho ta gởi theo cuồn cuộn sóng
Giọt buồn phiền đeo đẳng khôn nguôi
Hãy cuốn theo quãng đời vô vọng
Đón bình minh rạng rỡ chân trời…
14, Bức Tường Cô Đơn
Tác giả: Phùng Mạnh Tiếp
Bốn bước tường trong căn phòng cô đơn
Anh ngồi viết nên bao câu chuyện tình tan vỡ
Chưa đi qua dù chỉ một lần dang dở
Nhưng thơ anh như đã đau tột cùng.
.
Anh viết, tưởng tượng trong những lúc vui mừng
Nhưng thơ da diết với cuộc tình đau khổ
Ai cũng hỏi sao nhiều lần bỏ lỡ
Mà không níu giữ lấy nụ cười.
.
Thật ra chỉ là phút xa xôi
Khi đọc một điều gì bất chợt
Cũng có thể nhìn ai đó có đôi mắt ướt
Từ đâu trong đầu cứ thế viết ra.
.
Trong bốn bước tường không ai hiểu là
Mình buồn hay vui khi nói lên nhiều tâm sự
Nhưng gặp ai. Tất cả đều hỏi thử
Vì sao? Buồn lắm? Hạnh phúc sẽ đến thôi….
.
Thực ra thì tôi có chờ đợi, hi vọng đâu những lời
Chỉ là thích thì viết trong day dứt
Đôi lúc ai đó rất ấm ức
Vì mình đã phản bội chính cuộc tình này.
.
Nhưng em ơi, hiểu anh trong những khi vơi đầy
Anh tỉnh táo để viết lên niềm an ủi
Chẳng khi nào say anh lại tự hờn dỗi
Để trong căn phòng này viết lên những thơ hay./.
15, Bước Chân Cô Đơn
Tác giả: Gia Long Hp
Ta buồn chân bước lang thang
Xa nơi phố thị về làng quê xa.
Đón cơn mưa mới tháng ba
Ven đường lúa đã trổ hoa làm đòng
Đình làng cũng hội vừa xong
Cái tằm ăn rỗi đầy nong đầy sàng
Bên sông cải trổ hoa vàng
Dưng dưng … thầm nhớ tới Nàng ngày xưa .
Cái ngày trời cũng đổ mưa
Dìu nhau nón lá tôi đưa em về.
Thế rồi bỏ lỡ câu thề
Chiều nay về lại triền đê ngày nào
Chỉ còn gió thổi rì rào
Hương xưa má thắm cánh đào giờ đâu
Kể từ ngày bước qua cầu
Sông sâu vẳng tiếng trống chầu làng bên.
Bầu trời bỗng tiếng sấm rền
Gọi em mà chẳng … cất lên thành lời !!! .
16, Căn Phòng Cô Đơn
Tác giả: Trần Thị Thủy
Căn phòng trống vắng cô đơn
Bao năm lạnh lẽo chẳng vương chút tình
Bao năm thui thủi một mình
Mặc tình đến cửa lặng thinh không màng .
Căn phòng đêm đến hoang mang
Những hôm mưa gió sấm vang hãi hùng
Chẳng ai người ở bên cùng
Lo âu trầm lặng chung cùng niềm đau .
Căn phòng mang nỗi ưu sầu
Nửa giường trống trải có đâu ấm nồng
Những ngày giá rét đêm đông
Một mình ôm gối khóc thầm trong đêm .
Căn phòng chăn ấm nệm êm
Mà sao giấc ngủ từng đêm khó về
Chập chờn nửa tỉnh nửa mê
Đến khi mệt mỏi thiếp đi lúc nào .
Căn phòng trống vắng buồn sao
Thiếu đi một nửa xanh xao tình buồn
Thiếu vòng tay ấm ru hồn
Thiếu Người lòng mãi vẫn buồn sao vui.
17, Cánh Chim Cô Đơn
Tác giả: Tất Tử Lợi
Thương em lữ khách một đời
Biệt ly hương khúc ai người sẻ san
Phong trần cát bụi mênh mang
Quê nhà xa lắc mơ màng thấy đâu.
Duỗi rong qua cuộc bể dâu
Nỗi buồn cô quạnh chìm sâu mắt buồn
Bao năm lìa chốn yêu thương
Một thân lạc lõng tha hương xa vời.
Lênh đênh trôi dạt dòng đời
Không ai tri kỷ, không người tri âm
Cánh chim cô độc lặng thầm
Lơ mơ nguồn cội biệt tăm bao giờ.
Ba mươi năm lẻ ai ngờ
Dạt trôi năm tháng mịt mờ bóng quê
Nụ cười héo hắt mỏi mê
Còn đâu hy vọng đường về chốn xưa!
Quê nhà nửa mảnh trăng khuya
Nửa phần phương ấy ai chia đôi đường
Nhớ chiều xuân biệt cố hương
Lòng buồn khép lại yêu thương nghẹn ngào.
Cung đàn lạc điệu nao nao
Trang thơ ngày cũ xanh xao ngậm ngùi!
Tình người còn mãi ngược xuôi
Lòng riêng đậm nét nụ cười em tôi.
18, Cảnh Nghèo Cô Đơn
Tác giả: Quoc Hung Nguyen Cao
Gió thổi mang về bao nỗi nhớ
Đương đêm đời héo giấc bơ vơ
Thu sang lạnh lẽo lòng chẳng ấm
Ngọn đèn trong góc đợi ai chờ ?
Thất vọng làm chi để kiếp sầu
Đèn mờ uống rượu chẳng ngủ say
Lâng lâng một cõi mê mê tỉnh
Chửa khóc đã cười có ma hay ?
Dây dưa nuối tiếc nợ duyên đầu ?
Bao năm chung sống gánh khổ đau
Gặp nhau chỉ gây thêm phiền toái
Tình buồn dứt khoát đợi tình sau !
Đồ đạc lưa thưa chứa trong phòng
Sách vở bồn bề sắp lung tung
Mây dăng bụi bám đầy tơ nhện
Vài con muỗi cái đậu quanh mùng
Thất bại cho nên chí khật khùng
Yêu ai cũng chẳng có ai ưng
Tiền không nhà trống đời dang dở
Dễ gặp người thương để tỏ cùng ?
Cuộc thế xoay quanh những cảnh nghèo
Tiền làm không đủ tháng lương tiêu
Bạn bè xa cách tình ngăn cách
Niềm thu rơi rụng lá đìu hiu !
19, Chiếc Bóng Cô Đơn
Tác giả: Nguyễn Tâm
Xa rồi chiếc bóng trong mơ
Lẻ loi dạo khúc tình thơ đợi chờ
Ngõ về đường vắng thờ ơ
Vàng cây lá rụng buâng quơ hững hờ
Mấy khi giọt nhớ tình cờ
Giấu trong kí ức phai mờ tháng năm
Níu tay tình đã xa xăm
Muộn màng dáng cũ biệt tăm một đời
Dặn lòng tình chỉ nửa vời
Cớ chi tìm kiếm vạn lời bên nhau
Tan hợp quặn thắt cơn đau
Ngàn sau đơn lạnh tình sao ngậm ngùi
Tình xưa giấc điệp chôn vùi
Cô đơn rũ rượi sụt sùi buồn tênh
Đường tình ai vẽ một bên
Cho bờ vai nhỏ rung lên giọt sầu
Quẩn quanh lắm cảnh cơ cầu
Ngỡ ngàng thôi cũng thuở đầu miên man
Bóng nào qua lúc chiều tàn
Để quên cơn nắng úa vàng bên đây
Lời tình thoáng tựa áng mây
Lạnh lùng bỏ mặt có hay dại khờ
Nẻo xa lặng lẽ trông chờ
Bẽ bàng chiếc bóng mịch mờ tháng năm !
20, Chiếc Lá Cô Đơn
Tác giả: Hồng Dương
Một chiếc lá mùa xuân đang xanh biếc
Vẫn đong đưa tha thiết cõi lãng du
Gió vi vu đùa nghịch với sương mù
Say ngả ngớn lời ru hòa bóng lá…
Hoa không nhụy nào hương thơm lan tỏa
Trời vắng sao như áo lụa chưa thêu
Biển không xanh trăng khóc buổi xế chiều
Thương chiếc lá tiêu điều phai màu sắc…
Mi thấm ướt nắng hồng bay xa lắc
Anh nhớ em sương lạc bóng hoàng hôn
Tự dối lòng đêm đến thấy bồn chồn
Đau mang mác vô hồn tình buông lửng…
Ngắm chiếc lá bay đi trong hờ hững
Lá cô đơn minh chứng một mối tình
Sao mong manh lặng lẽ chỉ một mình
Ôi số phận ! lặng thinh ai hiểu được
Chiếc lá rụng trôi nhanh theo dòng nước
Cuốn vào chiều ao ước một giấc mơ
Khẽ giật mình mái tóc bỗng bạc phơ
Mong manh quá bến bờ xa ai đợi…
Chỉ còn lại một niềm đau vời vợi
Gió hát ru buồn tới ngưỡng em ơi !…
Người vô tình đời cũng quá lã lơi
Cô đơn đến tơi bời ôi chiếc lá…
21, Chiều Thứ Bảy Cô Đơn
Tác giả: Trương Nhật Nguyễn
Phương trời đó có khi nào em nhớ
Đến một người đang ở rất xa xăm
Luôn thương em với nổi nhớ âm thầm
Và mong đợi tháng năm em trở lại
Muốn nói với em nhưng lòng e ngại
Sợ rồi mình sẽ phải mãi chia xa
Mổi khi hoàng hôn phủ xuống quê nhà
Nhớ trong lòng mà em đâu có hiểu..
Cung đường xa gửi em làm tư liệu
Mổi khi hờn em sẻ hiểu về anh
Cuộc đời này cứ đi mãi loanh quanh
Xuôi vạn lý đồng hành cùng lữ khách
Xem thơ này mong rằng em không trách
Biến nổi buồn hết khoảng cách em ngăn
Vầng Ánh Nguyệt đẹp mãi với mùa trăng
Chiều thứ bảy tin rằng không cô độc.
22, Cho Mùa Hạ Cô Đơn
Tác giả: Daocongdien
Hạ kịp về gõ cửa trái tim anh
Chẳng vì đâu mà cô đơn níu kéo
Ngón tay xưa để lại tròn vết sẹo
Mấy mùa dư hoài niệm vẫn chưa lành
Gốc phượng nào quen ngồi ngó vòm xanh
Em trẻ quá tóc lăn dăm sợi gió
Có tiếng gì hình như rơi xuống cỏ
Anh ôm đàn búng vài nốt chơi vơi
Thì cách chi thay thế được em ơi
Chỗ trống ấy chim muông thường đến trú
Nơi vết sẹo loài ve sầu làm tổ
Hôm muộn màng anh lầm nắng là em
Thân phượng già lén giữ một tên quen
Lớp vỏ cứng hằn nhựa đau kỷ niệm
Dường biết thế trưa này em chẳng đến
E mưa nhiều, lỡ ghé, khó lòng đi.
23, Cô Đơn
Tác giả: Huyandrics
Khi tôi hiểu tình em như bọt biển
Vỡ tan theo từng con sóng xô bờ
Cũng là lúc tôi hiểu mình vĩnh viễn
Khóc trang lời ướt đẫm những vần thơ…
Em đi đến phía trời xa hun hút
Tìm nhớ…quên đời đó đã bao lần
Em có nhớ dẫu rằng trong giây phút
Có một người mong đợi đã muôn xuân
Màu trời đó nếu từng em trở lại
Bước qua tôi dẫu rách rưới linh hồn
Em có đọc những trang lời cũ kỹ
Của một lần cỏ khóc buổi chiều hôm
Tay lẩy bẩy níu gì xuân đi mất
Mắt xưa ơi trời lệ đó…thôi buồn!
Vui đi nhé dẫu màu xuân đã tắt
Bởi tôi đà chấp nhận kiếp cô đơn!
24, Cô Đơn
Tác giả: Trần Phác – Công Tử Út
Căn phòng vắng không một ánh đèn
Đêm dài ra và bóng tối thêm đen
Trong bóng tối, linh hồn tôi ẩn náu
Thoáng nghe lòng chợt thấy bơ vơ.
Lẻ loi phòng vắng ngồi ngẩn ngơ
lạnh giá lòng tôi ngồi ngóng chờ
Cô đơn ơi, khép giùm tôi cánh cửa
Nuốt lệ vào, cho một nữa sầu vơi.
Trời tĩnh lặng, đêm cũng dần trôi
Còn nỗi buồn tôi sao vẫn chưa vơi
Tủi phận mình, vẫn sầu trong đêm tối
Vấn vương buồn, vẫn mãi đơn côi.
cô đơn ơi, sao không tội tình tôi
Để nữa hồn còn, nữa hồn tôi mất
Để tôi chật vật, để lệ sầu tuôn
Trách cô đơn sao để tôi buồn.
25, Cô Đơn
Tác giả: Trần Mộng Tú
Nắng chia hai góc phố
Chiều xuống bên kia sông
Cây vùi đầu trong gió
Mặt phủ mờ trong sương
Sân ga buồn vắng khách
Đường sắt nằm cô đơn
Con tàu thu bóng ngắn
Mong ngóng kẻ muôn phương
Người xếp già mệt mỏi
Ngồi ngủ gục cuối toa
Dãy đèn quên thắp sáng
Hồi còi rúc phương xa
Có ai đang vội vã
Đếm bước chân người về
Có ai đang cố níu
Bàn tay người ra đi
Tay bơ vơ đứng ngắm
Lòng mềm như trăng non
Không tiễn đưa cũng thấy
Lệ dâng lên trong hồn
26, Cô Đơn
Tác giả: Donna Mai Hồng Thu
Đời tôi một kiếp cô đơn
Cho nên vương vấn giận hờn đầy vơi
Giận đời vật đổi sao dời
Giận người thay đổi không lời biện minh
Giận đời giận cả chính mình
Giận mình sao mãi si tình mà chi
Tình người đâu nghĩa lý gì
Thay tình như áo chẳng vì sao đâu
Những lời ước hẹn bể dâu
Ngọt ngào gian dối sao mau được lòng
Tại tôi số kiếp long đong
Vì yêu chân thật vẫn không trọn tình
Khắc trong tôi một bóng hình
Thương yêu chi để riêng mình tương tư
Chỉ còn đây những giòng thư
Nhạt nhòa kỷ niệm mộng như tan dần
27, Cô Đơn
Tác giả: Nguyễn Ngọc Giang
Lành lạnh trời bỗng chuyển mưa
Thuyền ai chở ngọn gió lùa trên sông
Sương mù chợt khoác áo đông
Cõi lòng trống vắng như chuông ban chiều
Nhân tình thế thái cô liêu
Biết bao bằng hữu vẫn nhiều cô đơn
Hôn hoàng không gặp hoàng hôn
Một mình ngồi uống nỗi buồn vu vơ
28, Cô Đơn
Tác giả: Nguyễn HoàngĐêm.
Từng đêm qua đi trăn trở.
Anh cô đơn trong cả giấc mơ.
Giấc mơ đưa Anh đến những bến bờ
Ở đó hoang vu và lạnh lẽo.
Những tấm lưới bao năm không ai kéo.
Những mái chèo mục mủn cạnh bên.
Không gian tối đen không một ánh đèn.
Năm tháng triền miên chìm trong băng giá.
Anh choàng tỉnh nước mắt lăn trên má
Chợt hiểu rằng chỉ là giấc mơ.
Mình vẫn xa nhau cho đến bao giờ
Đến bao giờ mình bình yên giấc ngủ./.
29, Cô Đơn
Tác giả: BS.Bạch Liên
Nhớ quá phải không anh
Những ngày xưa yếu dấu
Bên nhau cùng tán gẫu
Ôn lại chuyện đã qua
Rồi thời gian trôi xa
Những ngày xưa thân ái!….
Để đêm dài khoắt khoải
Em cứ mãi lặng buồn
Đôi dòng lệ cứ tuôn
Cho nỗi buồn đọng lại
Trên bờ mi ngây dại
Thấp thoáng gợn sóng sầu
Nhớ quá phải không anh
Ngày nào vang tiếng hát
Giờ mình em ngơ ngát
Lặng lẻ đếm sao khuya
Anh nay đã xa rồi
Có khi nào nhớ đến
Những ngày xưa thương mến
Cùng chia sẻ buồn vui
Giờ nuốt lệ ngậm ngùi
Mình em trong đêm vắng
Giữa khung trời tỉnh lặng
Bổng nghe lòng cô đơn!
30, Cô Đơn
Tác giả: LÊ NGỌC DŨNG
Khắc khoải tình xưa giữa mạn phòng
Thương hoài kỉ niệm vẫn còn trông
Ngồi bên hũ rượu say làn gió
Đắm cạnh bờ môi tủi cõi lòng
Lặng lẽ màn giăng chìm khoảng nhớ
Âm thầm điện tắt nghĩ điều mong
Tàn canh vẳng đọng bao niềm xót
Khắc khoải tình xưa giữa mạn phòng.
31, Cô Đơn
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Rộn rã đâu đây những tiếng cười
Dập dìu, tấp nập cảnh thuyền bơi
Ngả đường xuôi ngược dòng loang ảnh
Mà ở nơi đây chỉ một người!
Hứng hiu hiu thổi mái sau hè
Lượm lác đác vàng phủ gốc tre
Tắm nắng bức oi, bầu vắng vẻ
Khảy đàn lặng lẽ chỉ mình nghe
Tĩnh mịch canh khuya, áng lững lờ
Bên thềm, một góc, quấn dây tơ
Thấy như sợi tối, mong manh quá
Rồi mắc lên cành, mặc lắc lư
Xung quanh sẩm xịt màu u ám
Lãng đãng xa xa bóng chập chờn
Đom đóm dật dờ bay lấp loé
Từng hồi lay động, ánh man mơn!
Khát khao, vọng tưởng, biết đâu tìm
Muốn vút lên trời xoải cánh chim
Bay thẳng, bay xa về diệu vợi
Mà sao ai níu, ghịt con tim
Để thu cứ mãi cuốn hồn đau
Tối tối hoàng hôn uống giọt sầu
Da diết tận cùng bao nỗi nhớ
Muộn phiền chờn chập giấc canh thâu…
Cô đơn! Rất thật nỗi cô đơn
Tại gió, tại mây, tại dỗi hờn
Hay tại bạc phần nên quạnh quẽ
Lại đành bó gối, chẳng dời chân!
32, Cô Đơn
Tác giả: VÕ QUANG HÂN
Một mình cô đơn, một mình cười?
Một mình lủi thủi, một mình thôi!
Một mình lặng lẽ, một mình tui?
Một mình buồn bã, một mình chơi!
Một mình chơi vơi, một mình lạc!
Một mình tan nát, một mình đau?
Một mình tổn thương, một mình nhói!
Một mình mãi mãi, một mình thôi?
33, Cô Đơn
Tác giả: Lam Tường Vy
Vị đắng tình đời dễ ai hay
Nuốt lệ vào trong cổ ngấn đầy
Thiên thu tình lỡ sầu hoài niệm
Bơ vơ kiếp người lạc tha phương.
Mòn mỏi trông chờ niềm hạnh phúc.
Khát khao vô bờ bóng lang quân.
Nào đâu đời phũ phàng giông tố.
Cuốn trôi tình đời kiếp lênh đênh.
Tìm đâu bến đỗ trong mòn mỏi?
Gục ngã biên đời có ai thương?
Thân đơn một bóng ta lê bước.
Đường về hưu quạnh khóc than đời.
34, Cô Đơn
Tác giả: Peter Hy Tấn
Ừ thấy đó, biết đó, rồi sao nhỉ?
Có chi đâu, sau những buổi chiều tàn
Muốn tìm em mà tâm tình kể lể
Nhưng nặng lòng cũng chỉ để… tan hoang
Nhớ về em, chút tia nắng hừng đông
Chưa kịp sưởi đã mịt mùng mây lửa
Để bây giờ thôi bài ca, tắt thở
Màn đêm buồn ai oán giữa nhân gian
Sắp sửa xuân, mắt em vẫn thu vàng
Anh chẳng biết tình theo sang mấy bận
Cứ vu vơ rồi kệ mặc duyên phận
Dẫu ngàn năm trăng lặn chẳng thèm cười
Thiết nghĩ rằng… em cũng đã quên tôi
Sau khung cửa có ai ngồi trống vắng
Dưới nương long là nhịp tim đứt quãng
Lời thơ nằm chết lặng với cô đơn
35, Cô Đơn
Tác giả: HoaTymTým
Có nhiều lúc thấy mình cô đơn lắm
Đêm dài ra và bóng tối thêm đen
Biết làm chi, tâm sự chỉ mình ên
Trang giấy mới đã chít chi đầy chữ
Giòng nước mắt, bút mực thơ, tình tự
Người đi rồi, còn lại cõi hồn đau
Lệ nhỏ rơi làm giòng chữ hoen màu
Thương phận gái đêm canh trường thăm thẳm
Lược gương đó em chẳng buồn chải, ngắm
Lệ mùa Ngâu hay lệ khóc thương đau
Người bên ngoài chẳng thể hiểu được đâu
Trái tim nhỏ sót xa sầu rướm máu
Trong bóng tối linh hồn em ẩn náu
Mùa Đông dài, mùa cô phụ triền miên
Trong bình an, cảm thụ phút hương thiền
Cho thanh thoát khỏi cõi trần ô trọc
36, Cô Đơn
Tác giả: Hồ Văn Thạch
trong đêm tối một mình anh lẻ bóng
gió đông về lạnh cóng bàn tay
bao lâu nay cô đơn cứ chất đầy
nổi trống vắng biết ngày nào dứt
anh yêu em là điều có thực
em vô tình trách vấn tình anh
còn điều dì khiến em ngại ngần
để anh thao thức âm thầm thương nhớ
phải chăng mình không duyên không nợ
nên kiếp này không thể chung đường
37, Cô Đơn À ! Mình Chia Tay Thôi
Tác giả: Diệu Nguyễn
Cô đơn à ! mình chia tay thôi nhé
Bên cạnh mi ta thấy tẻ nhạt rồi
Ta bây giờ thèm cuộc sống lứa đôi
Với anh ấy, cùng sẻ chia ngọt – đắng
Ta nghe nói nghĩa vợ chồng sâu nặng
Nên tham lam cũng muốn được có phần
Ta biết mình, cần hoàn thiện bản thân
Để vun đắp cho gia đình hạnh phúc
Rồi mai đây giữa cuộc đời vinh nhục
Có anh nên chẳng còn lắng lo gì
Mặc bão giông ta vẫn cứ gan lì
Nắm tay nhau mà vượt qua sóng gió
Cô đơn à ! Giờ chắc mi đã rõ
Rằng chính ta đã lựa chọn đúng đường
Cho phép mình đón nhận sự yêu thương
Và có lẽ… ta cùng mi… hết nợ.
38, Cô Đơn
Tác giả: Hồng Dương
Đường trần bước đêm dài giá lạnh
Màn sương mờ ảo ảnh mù khơi
Phố buồn ánh điện chơi vơi
Chốn thân quen bổng buông lơi lạ lùng…
Có nỗi nhớ mông lung rất lạ
Nhớ một người tình đã mù xa
Lặng nghe trong dạ tan ra
Còn đâu tay ấm mặn mà đêm khuya…
Đường khúc khuỷu chia lìa đôi lứa
Cõi mênh mông hai đứa hai nơi
Vấn vương chi dạ rối bời
Gởi vào nỗi nhớ xa vời mắt nhau…
Cuộc đời vẫn gieo sầu phía trước
Hai ngã đường ta bước ngược xuôi
Để sầu mọng chín đến muồi
Qua bao ngày tháng chưa nguôi mộng tình
Con đường vắng, một mình một bóng
Tìm nơi đâu, tình đọng thân tình?
Môi cười ánh mắt tươi xinh
Cho si mê mãi bóng hình vấn vương…
Hồn đã chọn con đường cô độc
Để chơi vơi cơn lốc bạo tàn
Buốt lòng trong cõi nát tan
Cớ sao vẫn khoác nặng tràn hai vai..
Ai có biết, buông dài cõi mộng
Để lòng buồn sóng động tâm côi
Mưa thu ngấn lệ bờ môi
Đắng cay gió hú trên đồi cô đơn…
39, Cô Đơn Chiếc Bóng
Tác giả: TamMuội
Quạnh quẽ canh trường cảm xót xa
Ngoài song vắt vẻo đọt trăng tà
Niềm than cú vọ nghe buồn bã
Nỗi hận côn trùng tủi diết da
Nghĩ quẩn kia đời luôn lạnh giá
Nhìn quanh nọ kiếp mãi sầu pha
Cam đành lạc lõng chìm cô quả
Não nuột âm thầm chỉ bóng Ta.
40, Cô Đơn Chiều Thu
Tác giả: Hồng Dương
Thu về đường cũ nắng chều nghiêng
Ngọn gió bơ vơ động mái hiên
Chiếc lá trên cây vàng một nửa
Quán chiều mơ ngủ giấc say riêng
Bóng vàng úa cả góc đơn côi
Mảnh khuyết trăng non gió lạnh môi
Vẽ nét cong cong mo mắt ướt
Mái đầu tóc xỏa ngã buông xuôi
Đôi tay gầy guộc gối ngang đầu
Nhòa nhạt mắt thu một nỗi sầu
Xa cách còn ai về ngỏ vắng
Chiều lên gió hú gọi tên nhau.
Em đi để lại một góc trời
Mặc ánh trăng non hờ hững rơi
Như lá thu vàng buồn rụng xuống
Đêm về giấc lạnh phủ muôn nơi…
41, Cô Đơn Còn Lại
Tác giả: Yêu Thoáng Qua
Cuộc sống này cũng chỉ có thế thôi
Niềm hạnh phúc thoáng qua đời vụn vỡ
Giờ còn lại riêng mình ôm nhung nhớ
Của một thời duyên nợ tưởng nồng say
Kỷ niệm xưa vun đắp ngỡ đong đầy
Nhưng bất chợt xa bay rồi đổ nát
Bao xúc cảm dường trở thành bụi cát
Người quay lưng xé tan vạt nắng hồng
Em bây chừ tựa cơn gió mùa đông
Gom giá lạnh nén lòng hằn thương tổn
Tim đau đớn muốn tìm nơi lẫn trốn
Bởi ngoài kia hỗn độn lắm dối lừa
Khó thể mà phân biệt được nắng mưa
Hay có lẽ lòng người chưa thành thật
Em lo sợ yêu thương thêm trầy trật
Nên cứ hoài sống lay lắt cô đơn.
42, Cô Đơn Đường Chiều
Tác giả: Trần Lê Tú
Chiều xiêu,gục nắng bạc màu,
Đêm rơi chiếc bóng còn đau theo người…
*****
Mưa rơi rách mộng uyên ương,
Đèn đêm giăng lối,rối đường tình yêu.
Ngoằn ngoèo,giăng mắc chi nhiều!
Lòng thêm thấm đẫm cô liêu lối về.
Tình thôi bấy đã ê chề,
Từ nay chọn bước bên lề cuộc yêu…
Vàng phai cũng bạc nắng chiều,
Đêm rơi chiếc bóng thêm nhiều đớn đau.
Gió hiu ,chẳng dịu cơn sầu,
Mưa pha ,sao nước mắt sâu cay nhiều?
Ân tình đọng được bao nhiêu!
Trên đôi tay hứng giọt yêu tan hoài,
Mưa xoay,giật cũng mệt nhoài,
Gió rên ,rít ,hú lạc loài thanh âm.
Yêu đương cố chớm ươm mầm,
Đắng cay se giọt lặng câm lăn dài,
Đêm thâu co quắp hình hài,
Đời sương gió đợi một mai nắng về,
Đường khuya ướt ,lạnh,lê thê,
Chừng không sánh nổi nẻo mê tâm hồn.
Thân mòn ngã bóng hoàng hôn,
Chờ tia hực sáng rồi chôn đêm dài,
Hắt hơi chào cõi tuyền đài,
Chẳng suy vọng lẽ đúng,sai,vuông,tròn.
Đã qua mấy chục năm mòn,
Con tim yêu ấy vẫn còn xanh xao,
Đời ôm giấc mộng hư hao,
Rồi theo mưa dạt chìm vào hư vô….
43, Cô Đơn Em Còn Ai
Tác giả: James Jee
Nhớ ngày đó em còn xa xôi lắm
Em là ai anh chẳng biết là ai
Anh ngu ngơ cộc cằn và thô lỗ
Lỡ làm em ấn tượng chẳng phai mờ
Rồi từng tháng ngày dài trôi qua mãi
Sống bên em anh cảm thấy yêu đời
Khi bỗng xa sao anh thấy rã rời
Thiếu em anh không hề sống nổi
Anh mới biết tim mình em đã giữ
Mối tình đầu trao trọn hết cho em
Nhưng em ơi sao chẳng đóai hòai gì
Tâm trí em lại mang hình bóng khác
Cứ lầm lũi anh theo em mãi mãi
Cứ tháng ngày dắt díu kéo nhau đi
Để lại anh trong nỗi nhớ chia ly
Đâu ngày tháng xưa kia êm đềm quá
Vì danh lợi đường tình em trắc trở
Em lại về sống lại ở bên anh
Anh dang tay mở rộng đón em về
Chẳng trách móc không một lời nặng nhẹ
Nhưng vui vẻ tháng ngày sao ngắn quá
Ghét duyên trời chấm dứt mối tình ta
Anh ra đi đi mãi chốn xa mờ
Để em lại bao ngày dài thương nhớ
Em trần thế em ơi em có hiểu
Chốn xa vời anh vẫn nhớ đến em
Nhìn em yêu lệ nhỏ đến đau lòng
Chỉ câm lặng tủi hờn mình phận bạc
Anh để lại chốn dương gian em hỡi
Một tình yêu một hy vọng mong manh
Để em yêu mãi mãi cứ âu sầu
Nơi xa khuất anh đau lòng khôn thấu
Ngày với tháng qua đi em vẫn thế
Vẫn vì anh em vẫn mãi cô đơn
Giày thủy tinh em vẫn giữ bên mình
Ai đưa đón giờ mình em cô quạnh
44, Cô Đơn Mình Ta
Tác giả: Trần Thị Thủy
Cuộc đời bao nỗi trái ngang
Mình ta ôm trọn đa mang kiếp sầu
Những lúc suy tư buồn rầu
Một mình ta lại đối đầu cho qua.
Những lúc đau ốm mình ta
Tự thân vận động cho qua kiếp người
Có đâu vui sướng hả Trời?
Gieo chi bao nỗi buồn khơi trong lòng.
Đêm về ôm gối nằm không
Buồn buồn tủi tủi nặng lòng chưa vơi
Thời gian cứ thế vụt trôi
Bốn mươi xuân đã khơi khơi về già.
Còn đâu hương sắc mặn mà
Má hồng phai nhạt cho qua một thời
Cuộc đời như thể trò chơi
Tìm hoài tìm mãi một nơi xa mờ.
Trải lòng với những vần thơ
Để cho vơi bớt bơ vơ trong lòng
Thôi thì cũng kiếp má hồng
Một mình ta với nỗi lòng sầu đau.
Biết khi nào ta có nhau
Biết khi nào phép nhiệm màu đổi thay
Để đời như những áng mây
Bồng bềnh bay bổng cho đời đẹp tươi .
45, Cô Đơn Mùa Sao Sáng
Tác giả: Thiết Dương
Mờ sương nhuốm lạnh sắt se lòng
Đổ tiếng chuông về buổi ngóng trông
Ngơ ngẩn nhạc sầu ca thánh vọng
Quắt quay hồn mộng khắc hoa lồng
Chờ em lối cũ người thương mến
Gửi bạn thơ buồn cảnh nhớ mong
Hờ hững bóng đêm ngày chúa đợi
Mơ xao xuyến lệ khóc tình nồng
Nồng tình khóc lệ xuyến xao mơ
Đợi chúa ngày đêm bóng hững hờ
Mong nhớ cảnh buồn thơ bạn gửi
Mến thương người cũ lối em chờ
Lồng hoa khắc mộng hồn quay quắt
Vọng thánh ca sầu nhạc ngẩn ngơ
Trông ngóng buổi về chuông tiếng đổ
Lòng se sắt lạnh nhuốm sương mờ
46, Cô Đơn Phố Núi
Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Nói quên lãng mà sao vẫn nhớ
Kỷ niệm hồng một thuở chưa phai
Để cho ngơ ngẩn tháng ngày
Đêm từng đêm giọt u hoài bủa vây
Hồn dã thảo lắt lay trong dạ
Nghĩ đời mình bóng ngả hoàng hôn
Trập trùng núi thẳm mây vờn
Mắt chong mắt đợi yêu thương nhạt nhòa
Chân đếm bước sương sa giăng phủ
Buốt vai gầy lối cũ quạnh hiu
Cô đơn phố núi trời chiều
Cỏ hoa phai nhạt liêu xiêu ngõ về.
47, Cô Đơn Tình Buồn.
Tác giả: Trần Thị Thủy
Cô đơn Em đứng giữa đời
Bơ vơ một bóng chẳng người sẻ chia
Duyên đầu trời đã chia lìa
Để Ta ôm mãi đêm khuya một mình .
Ông Trời bên trọng bên khinh
Kẻ thì ôm vạn cuộc tình thả trôi
Ta thì một bóng mãi thôi
Sầu vương lệ ướt bờ môi nhạt nhòa..
Khóc cho đời — khóc cho Ta
Bao năm vất vả bôn ba sứ người
Ngày vui cười đó ai ơi
Đêm về bao giọt lệ rơi thành dòng .
Ước chi Ta hóa thành sông
Trôi ra biển lớn mênh mông khỏi buồn
Ước gì Ta có người thương
Dắt nhau đi nốt quãng đường gian nan.
48, Cô Đơn Trước Biển
Tác giả: Hồng Dương
Biển trong xanh im lặng đứng chờ trăng
Con sóng vỗ mênh mang tràn bờ cát
Vị mằn mặn gió thả lời dào dạt
Bản tình ca biển hát tự bao giờ…
Anh phải đâu là một bóng trăng thơ
Em mải miết ngóng chờ bên sầu muộn
Trời thăm thẳm biển phiêu linh sóng cuộn
Gió mơ màng như muốn ghé môi hôn
Em có nghe những bản nhạc chiều buông
Âm ba vọng cánh buồm xa thấp thoáng
Lời biển gọi nắng hoàng hôn chạng vạng
Trăng chênh vênh tỏa sáng cả canh thấu
Thuyền đi rồi bờ lắng đọng nỗi đau
Trên bến vắng phủ màu thương chờ đợi
Đượm khoé mắt làn mi cong vời vợi
Một khúc tình buồn tới ngục tim côi
Kĩ niệm xưa đổ nát một dòng trôi
Đêm thương nhớ tình đôi bờ biển mặn
Trăng không nói chỉ nghiêng đầu thầm lặng
Thủy triều dâng cay đắng bến cô liêu
Biển thì thào như muốn níu chân chiều
Sầu vào tím cánh diều nghiêng bay lượn
Em lặng bước ngước nhìn lên mọi hướng
Anh nơi nào … chân vướng nhịp lao lung…