Sáng sớm ấy, đứng trên triền cao nhìn về, những thôn, làng của Xốp nằm trong lòng thung hẹp. Sương vẫn giăng giăng khắp. Nhìn lên phía núi, mây mù, sương giăng như ôm ấp núi, ôm ấp rừng cây, ngọn cỏ. Nhìn xuống làng, từng lớp khói sương giăng mắc trên những nóc nhà sàn, chẳng nhận ra đâu là sương, đâu là khói bếp. Một sự giao hòa cởi mở viên mãn tới mức khó tìm thấy một ngôn ngữ nào diễn tả cho sự bảng lảng nhưng rất đỗi bình yên.
Khoảnh khắc diệu ảo ấy như đưa ta trôi về những ngày cũ, chìm đắm trong không gian đồng chiều cuống rạ, với những bữa cơm rau trộn sắn khoai. Chợt thấy ký ức xa xưa nhưng tràn đầy tươi mới, hứng khởi đang mỉm cười với mình.
Xin gửi đến các bạn yêu sương mù những bài thơ tình về sương mù hay nhất. Vào khoảnh khắc sương mù mờ ảo, tâm hồn chúng ta dường như cũng ảo mờ theo những màn sương mỏng ấy rồi rộn lên biết bao nhiêu cảm xúc đan xen khó tả, với những người cô đơn và với những người yêu thơ mà nói, sương mù có lẽ luôn là một điều gì đó đặc biệt. Một nét đẹp mong manh mà lạnh lẽo, một nỗi buồn nhẹ nhàng mà diệu vợi…
1, Bóng Sương Mù
Tác giả: Thiên Ân
Sương mù giăng giăng khắp cỏ cây
Ướt đẫm bờ vai buông tóc gầy
Treo trên ngọn cỏ màu trong suốt
Rủ nhau đậu kín ở nơi này
Sương mù hơi lạnh môi run run
Trùm bóng không gian đến muôn trùng
Trải lòng thầm kín màu nhân thế
Đôi chân đôi lúc lại ngập ngừng
Sương mù nhả nốt sợi tơ vương
Nhốt Ông mặt trời ở bốn phương
Giấu giếm muôn đời lời ong bướm
Khuất nửa thân hình dáng người thương
Sương mù rảnh rỗi thích rong chơi
Trần gian một chuyến, chuyện khóc cười
Ai còn tìm ai một ẩn số?
Tâm sự nhí nhố, lý lẽ đời
Sương mù khép nép chuyện chung riêng
Một ngày trong thế giới ngoan hiền
Ngọt bùi,cay đắng chen chân mãi
Sợi dây trói buộc sự linh thiêng
2, Huế Mùa Sương
(Huỳnh Minh Nhật)
Huế chìm vào màn sương mù trắng muốt
Cho bóng ai mờ ảo dưới Hoàng thành
Huế uống từng cơn gió lùa rét buốt
Cho nhạt nhòa tà áo trắng mỏng manh
Đã bao giờ em về Huế mùa sương
Thơ thẩn buồn sương rải khắp đồi nương
Để mơ hồ một dòng Hương xanh chảy
Để tìm ai vô vọng mọi nẻo đường
Làn khói thuốc mơ màng hồn sương Huế
Tôi tìm em lạc mất lối đi về
Chà! Tôn nữ, đi đâu mà sớm vậy?
Mặt trời hờn vì nón lá nghiêng che
Thôi ngậm ngùi tôi đành đoạn ngồi đây
Giữa không gian sương mơ rớt rụng đầy
Đáy trời xanh in bờ Hương nhòa nhạt
Em thấy gì từ tận đáy hồn tôi…
3, Sương Mù Đêm
Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Tuần trăng này thở than khắp bầu trời
sương rơi đổ mịt mù buồn buồn ơi
ánh trăng khuya mờ mờ sương tô bóng
ngó ánh trăng đêm nay thấy sầu vơi
Ánh trăng buồn lặng lặng chẳng lời than
phủ sương đêm trắng xóa ngập ngập tràn
sương mù đêm khuya này ngồi phơi ngóng
sợ phủ bóng bên trời cho phai tàn
Ánh sương mù như nhắc nhủ lòng đêm
ngó hiên ngoài sương trắng phủ ngập thềm
cầu ánh sương đừng phủ bên trời đó
để nhạt sắc nhạt bóng nhạt lòng đêm
Sương mù đêm như báo lòng buồn thêm
ánh trăng buồn lòng người như trăng đêm
trăng qua rèm người buồn buồn không ngủ
sương mù đêm nhắc nhủ lòng nhớ em
4, Sương Mù Cuối Năm
Tác giả: Hùng Vĩnh Phước
Hơn mấy chục năm đón Tết xa quê
tưởng không nhớ Tết làng thơ ấu
buổi sáng hôm nay ra mở cửa
thấy sương mù bao phủ đường đi
thấy trong ta thấp thoáng lối đi về
xóm làng xa xưa một thời bé nhỏ.
Sương mù năm xưa theo Xuân về trước ngõ
đâu phải vô tình sương đậu xuống lòng ta
những sợi sương như khói bếp quê nhà
cứ giăng mãi trong hồn người viễn xứ
dẫu có trải qua bao nhiêu dâu bể
ước mơ xưa vụng dại vẫn còn đây.
Lòng ta mù theo sương sáng nay
nên chập choạng giữa trời nuối tiếc
ta đang là sương bay lãng đãng
giữa cõi mơ hồ–giữa nhớ và quên
giữa bóng-tối-ngày và ánh-sáng-đêm
giữa hiện tại và tháng ngày quá khứ.
Có những thứ quên đi không nỡ
mà nhớ thì xa xót quá đi thôi
Tết ở làng quê có sang được bao giờ
ba ngày Tết ăn ngon hơn bình thường là hạnh phúc
có những món ăn chỉ đọc trên trang sách
như ông Bụt bà Tiên trong cổ tích
như sương mù giăng vào sáng ba mươi.
Ta sống xa quê mấy chục năm rồi
bao nhiêu thứ trong đời trôi đi như sương khói
vũ trụ cứ xoay vòng và mùa Xuân đang tới
sương cũ lại về trong thương nhớ khôn nguôi
ta lại bùi ngùi ngồi đếm những đầy vơi…
5, Ngồi Đêm
Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Ngồi đêm sầu lạnh giá đôi lề mi
đã đến mùa sương rơi trên má về
trăng lạnh lùng buồn vơi từng tuần khóc
nhạt nhạt ánh trăng lạnh phủ sương mù
Ngồi đêm sầu lòng nhớ nhớ đôi khi
chậm chậm trôi thời gian mùa đông về
đêm phơi sương từng mùa đông qua đó
như chợt nhớ nhớ ai chẳng tin về
Ngồi ngóng ai đêm mờ nhặt sương khuya
từng hạt sương đua nhau đổ mịt mù
gom trên mái hiên ngoài dài giọt đổ
trong lòng người bão mưa cảnh trời khuya
Hỏi ai thăm ai viếng ai phân chia
cõi trời xa sương đổ trắng mịt mờ
trong đêm buông canh sầu dài cơn ấy
mà chẳng thấy bóng ai trong sương mù
6, Thu Dạo
Tác giả: HẠO VŨ’
Bên bờ vàng vọt một màu thu
Bóng xế,trăng non đuợm suơng mù
Xuôi dòng bầu ruợu vơi đi nửa
Chẳng còn tri kỷ, chẳng khách thơ
7, Vàng Mùa Thu Ngây Ngất Giọt Sương Mù
Tác giả: Trần Minh Hiền
Nghe mưa gió tơi bời trong hồn nhỏ
Trái tim em giờ đã chết lâu rồi
Anh thì vẫn mù khơi mờ mắt đỏ
Tiếng thời gian vò võ sóng luân hồi
Trong vườn cũ nhánh cây nào trăn trối
Vẽ lên chi ngày tháng của vô cùng
Đời vẫn vậy hoang vu tình trăm mối
Cháy lên đi ngọn lửa của muôn trùng
Sông đã cạn sao người về thung lũng
Hạn hán nơi đây, lũ lụt phương nào
Nóng và lạnh giữa hai bờ sai đúng
Thắp lên đi ngọn đuốc sáng ngọt ngào
Em hy vọng ngày mai đường chánh đạo
Cho yêu thương về cứu những hận thù
Đời trong sáng phải nên là nhiên hạo
Vàng mùa thu ngây ngất giọt sương mù
8, Đỉnh Dốc Sương Mù
Tác giả: Tuyền Linh
Trời bên đó Thu vàng còn ủ mộng?
Ở bên nầy Đông đã quấn khăn tang
Hai hàng cây se lá trụi bên đàng
Nắng nghiên đổ rọi soi vùng ký ức
Vẫn con dốc Duy Tân dập dìu tha thướt
Aó học trò bướm lượn trổ đường hoa
Em có bao giờ nhớ Đà Lạt năm xưa ?
Hoa quỳ dại hai bên đường vẫn đợi
Đành quên sao những tháng năm phơi phới
Suối hẹn hò mây phủ bụi sương giăng
Đỉnh Langbiang nhìn xuống phố lên đèn
Chân vội bước sợ trễ giờ xưng tội
Chuông Nhà Thờ từng hồi như giục hối
Tay trong tay mà vẫn thấy chưa gần
Lời nguyện cầu em còn nhớ gì không ?
Đêm Thánh lễ nghe chùng đôi tâm sự
Ngày em đi phố phường như chết lặng
Vầng thái dương ủ dột một góc trời
Ghế đá công viên vắng cả tiếng cười
Hoa đào nở bỗng vàng màu ảo giác
Phố phường cũ tự dưng sao thấy lạ
Em đi rồi phố xá cũng buồn theo
Trường Bùi Thị Xuân mỗi sáng mỗi chiều
Ai gõ bước cho tình xanh ươm mộng
Chiều Thủy Tạ ai đợi chờ trông ngóng
Ngụm cà phê nghe thời khắc lạ thường
Lòng bồn chồn từng giọt nhớ giọt thương
Em chưa đến hay là em không đến ?
Cảm xúc ấy vẫn còn nguyên ký ức
Dĩ vãng kia đang thắp sáng trong hồn
Xin em về Đà Lạt một lần thôi
Nghe suối thác kể chuyện tình xa cách
Lỡ mai em về, anh mồ yên mả đẹp
Giot lệ tình có đẫm ướt khăn tang
Thì xin em nhặt một chiếc lá vàng
Đặt lên mộ anh thay vòng hoa tưởng niệm
Cũng xin em đừng buồn và đừng khóc
Cho hồn anh thanh thản giấc ngàn thu
Anh vẫn chờ em trên đỉnh dốc sương mù
Nơi chúng mình đã bao lần hò hẹn
9, Lối Cũ Mù Sương.
Tác giả: NGUYÊN HOANG
Cao nguyên đó, vẫn mong người năm cũ
Trở về thăm, thành phố đẩm sương mù!
Con dốc phố, buổi mai bừng, nhũn ướt
Cúi hôn mùi, đất ẩm nắng vương thu.
Và ngửa mặt, nhìn mây tìm thi phú
Nhớ gì không? Hàng thông lạnh, vi vu!
Đã lâu lắm, quay hồi bằng ảo giác
Tà dương đi, còn gởi vội rán vàng
Cho vách núi, giữ lại giùm, mai trả
Thời gian nào, cũng chẳng thấy phôi pha.
Khung trời lạnh chỉ bạc màu, thiếu vắng
Gót chân ngân, để lại dấu bụi đường
Hương phai sắc, trên hoa thu vàng vọt
Vầng trăng sầu, ngã bóng thuở nhiểu nhương.
Sáng nay lạnh, bóng ai quày quả bước?
Rảo nhanh chân, để kịp đến cổng trường
Mẹ đã bảo, đêm qua nên ngủ sớm
Gạo bài thi toàn định lý yêu đương
Yêu thương cộng sân trường, chia hoa phượng!
Một phương trình giải mãi, nghiệm không ra
Để hết cấp, mọi điều đành phải trả?
Kỷ niệm vo tròn ném bỏ, trôi xa.
Hai kẻ chia tay, mang giày vạn dặm
Bước theo mây, gió dẫn lối, muôn trùng
Đi khắp chốn, trở về con dốc cũ
Ngắm triền đồi, sương giăng trải, mông lung!
Vàng trên lá và bạc mầu trên tóc
Phai gì không? Ở nỗi nhớ cùng mong ?
Qua bao miền, bám rám gót bảo giông
Trở về đây,niềm thương được hong nóng
Khu vườn xưa, chợt lại nở nụ hồng
Có giữ được, bước chân người viễn khách?
ĐA LẠT ngần thương, giải lụa mong manh.
Lối xưa thành phố đó, vẫn sương mù
Nắng lên có nhạt, úa vàng trong thu?
10, Ru Em Ngủ
Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Em lạc bước đi vào con đường nhỏ
Dọc hai bờ cây cỏ rạp âm u
Cuối con đường heo hút bóng chiều thu
Chìm băng giá, sương mù giăng kín nẻo!
Em trơ trọi, độc hành, hồn gọi réo
Với nỗi sầu ảm đạm cuốn mờ đen
Anh ở đâu? Anh hãy lại tìm em
Đưa ra khỏi đìu hiu về bóng sáng
Để được thấy vầng đông vừa ló rạng
Nghe chim ca ríu rít giữa trưa hè
Ngắm chiều tà dìu dặt gió đong đưa
Đêm thưởng thức trăng lùa tơ óng ánh!
Em khát khao với nỗi niềm canh cánh
Đếm thời gian buồn bã cảnh cô đơn
Muốn quay chân trong bóng tối chập chờn
Tìm lối rẽ, thoát mây trùm ngõ cụt…
Hồn yêu ơi! Lòng em đang điệp khúc
Tim đã nghe xúc động tận tâm tư
Thương cánh hoa nửa độ phải chìm thu
Rơi hoang lạnh, sương mù nơi cõi tịch
Để sắc hồng ủ ê trong mờ mịt
Rã hương xuân theo cung oán sầu cay
Hứng lá vàng rơi rụng đậy men say
Chuỗi thầm lặng đọa đày ôm lặng lẽ
Nhớ đến ai với tháng ngày quạnh quẽ
Nghe niềm thương lai láng tận tâm tư
Quấn tình trăng vào nét chữ, hồn thơ
Về ái mộng, ầu ơ ru em ngủ!…
11, Anh Biết Thu Về
Tác giả: Phạm Sĩ Trung
Sương mù giăng giăng
Lá vàng rắc lối
Nỗi buồn anh mang
Cuộc tình vụn vỡ
Những mùa Thu qua
Ôm niềm đau đớn
Lòng đau xót xa
Ghế đá công viên
Ngày xưa bên nhau
Buồn trong thu lạnh
Vắng hai mái đầu
Thu đến Thu đi
Lệ dâng đôi mi
Nhạt nhòa sương khói
Tình sầu chia ly
Anh biết Thu về
Mang gió heo may
Áo vàng xưa đó
Tà áo tung bay
Thôi đã hết rồi
Một thời yêu nhau
Phương trời cách biệt
Để lại Thu sầu
12, Anh Mang Thơ Về Với Biển
Tác giả: Đỗ Hồng
Anh mang bài thơ đi vào giấc ngủ
Đợi thấy em về theo gió mùa thu
Tóc em bay trên từng hàng liễu rũ
Áo sáng lung linh cuối dốc sương mù
Anh mang bài thơ đi về với biển
Làm con sóng chiều ru mãi đời nhau
Đợi chim uyên ương bên trời thoáng hiện
Để hát cùng chim một khúc tình sầu
Anh mang bài thơ đi vào hoang đảo
Tưởng như người tình chung bóng hoàng hôn
Dẫu mai bơ vơ bên trời giông bão
Anh vẫn còn nghe tình gọi trong hồn
Anh mang bài thơ đi xa một chuyến
Tạm quên mùa hè trên phố lang thang
Lời thơ vang lên điệu buồn lưu luyến
Hẹn sẽ trở về cùng đón thu sang
13, Anh Nói Với Em
Tác giả: Uyên Phương Minh Nguyệt
Anh bảo anh không thích đợi Thu
E cây giận lá trách sương mù
Mưa ngâu phủ ngập giăng đầy lối
Sợ ướt mắt em anh phải ru
Anh bảo anh lo mây sẽ bay
Gió làm tan vỡ giấc mơ đầy
Anh gom mây đượm pha màu tóc
Ấp ủ tóc em mây khỏi bay
Anh bảo anh lo đời bể dâu
Mây tan bèo hợp cảnh u sầu
Chua cay khắc khoải đời dâu bể
Anh sợ niềm đau ngập biển sâu
Anh bảo anh đem tình quyện thơ
Ươm mơ anh sẽ kết mong chờ
Trải dài lối mộng chờ em tới
Để đón em về dệt sợi tơ.
Uyên Phương Minh Nguyệt
14, Trách Chi
Tác giả: Trinhcamle
Ngó lên dốc lắm sương mù
Giật mình ngó xuống mùa Thu đã về
Leo lên níu sợi lạnh tê
Lanh quanh cho thấm mải mê đợi chờ
Tôi lang thang như thằng khờ
Gặp chi cũng hỏi, ngù ngờ lối qua
Hỏi cây, hỏi lá, hỏi hoa
Hỏi hàng thông, hỏi sương sa nhớ người?
Lúc đăm chiêu, lúc khẻ cười
Buồn thăm thẳm, thoảng tươi vui một mình
Trách chi một kẻ tự tình
Đang mơ lại thuở dập dềnh lối yêu
Đã qua lắm sớm, nhiều chiều
Xứ ngàn sương nên ngàn yêu theo cùng
Mộng sao một buổi trùng phùng
Hương hoa trộn lẫn lời thông đón chào
15, Bầu Trời Cũ
Tác giả: Donna Mai Hồng Thu
Tôi nhớ chiều nao bầu trời cũ
Sương mù, lá đổ, buổi chiều Thu
Cao nguyên đất đỏ màu lá biếc
Mãi vấn vương hoài cứ nao nao
Tôi nhớ ngày xưa những tối nào
Trời đêm thanh vắng ngập đầy sao
Màn trời chiếu đất hồn phiêu lãng
Giờ đã xa rồi nhớ mênh mang
Nhớ buổi tôi về thành phố xưa
Đèn đêm đẹp quá tả cũng thừa
Sài Gòn, mười tám năm sanh trưởng
Xóm nhỏ, con đường vẫn dễ thương
Tôi đã rời xa vĩnh viễn rồi
Cao nguyên, thành phố, những buồn vui
Chuỗi ngày ta sống nơi đất mẹ
Một thoáng chạnh lòng nghe xót xa
16, Bên Này Đồi Cát
Tác giả: Sương Anh
Từng cơn gió vi vu
Hất bụi bay tung mù
Chất chồng thành đồi cát
Vẳng nghe tiếng..u…u…
Con dốc dài muà Thu
Đầy sương mù che lối
Hình như ngày xuống vội
Làm sao kịp xuống đồi
Ngại lắm hỡi người ơi
Thẹn thùng trang lưu bút
Cần kiệm từng chụt chút
Lời…nói nhỏ mà thôi
Nhưng có ai biết tới
Đành gậm nhấm tình côi
Chẳng dám thốt ra lời
Người xưa giờ xa cách
Bên đồi gió vẫn hát
Cát bay ngất trời cao
Giọng hát em nghẹn ngào
Gửi buồn sang bên ấy…
17, Biệt Lứa Đôi (Thuận nghịch độc)
Tác giả: Thiết Dương
Rồi em vắng bóng tẻ trăng nầy
Phủ trắng sương mù mịt khói mây
Thôi thế cũng tình ngâm tuyết lạnh
Hỡi chăng còn mộng níu vai gầy
Đồi hoang gió lộng buồn năm tháng
Rượu đắng môi sầu lặng phút giây
Đôi lứa biệt đường cung tưới lệ
Rồi em vắng bóng tẻ trăng nầy
Nầy trăng tẻ bóng vắng em rồi
Lệ tưới cung đường biệt lứa đôi
Giây phút lặng sầu môi đắng rượu
Tháng năm buồn lộng gió hoang đồi
Gầy vai níu mộng còn chăng hỡi
Lạnh tuyết ngâm tình cũng thế thôi
Mây khói mịt mù sương trắng phủ
Nầy trăng tẻ bóng vắng em rồi
18, Bốn Phương
Tác giả: Phùng Quang Thuận
Em quay lưng
Phương Đông bừng sắc đỏ
Mặt trời hờn
Giận dỗi trốn vào mây
Em liếc về Tây
Mĩm cười nữa nụ
Sương mù tan
Nghiêng ngả núi đồi
Gió Nồm nhẹ
Đưa hương em ra Bắc
Ngọn trúc mềm lảo đảo
Ngã vào Nam….
19, Bóng Thu (bát láy)
Tác giả: Thiết Dương
Chiều lên vàng võ bến thu này
Lấp lửng câu hò mộng đắm say
Ngơ ngác mắt sầu mơ dáng ngọc
Lặng lờ sóng gợn níu vầng mây
Sương mù mịt phủ mờ non nước
Bạn phũ phàng xa biệt tháng ngày
Ngập ngụa lá giăng vời vợi nhớ
Trăng hờ hững khỏa bóng dòng lay.
20, Buổi Sáng Của Tôi
Tác giả: Hùng Vĩnh Phước
Lắng nghe tiếng của lặng im
Tiếng cỏ cây
Tiếng muộn phiền
Tiếng vui
Tiếng bon chen một kiếp người
Tiếng ung dung của tháng ngày lãng du
Bước chân lạc giữa sương mù
Nhìn nhân gian một lũ khờ đáng thương
Một mình chợt lạ chợt quen
Chợt xôi xa chợt gũi gần chốn đây
Tưởng như lạc ở cõi này
Cõi vô minh, cõi lưu đày trăm năm
Thật ra trong tiếng lặng im
Vẫn nghe, dù rất âm thầm, tiếng hoa
Nỗi đau từ mất quê nhà
Biết khi mô mới được là quê xưa?
21, Buồn Cuối Thu
Tác giả: Thủy Sinh
Hình thơ ủ rũ gió ngừng ru,
Côn trùng than thở giữa sương mù
Oanh yến gối co lòng không hát
Đông lại không chờ buổi cuối thu…
Mộng tan và vẫn rót chiêm bao
Để màu mắt xưa chợt thì thào
Để đôi dòng nước thôi ngưng tụ,
Để lòng nhung nhớ phút tiêu dao.
Mới hay chiều về trên phố cũ
Có gánh hàng rong buổi đêm thâu,
Gánh lê từng bước niềm cô quạnh
Cùng đôi vai rã xác xơ đau.
22, Buồn Trông
Tác giả: Hoanghoon
Nàng đi vắng vẻ bến trăng rồi
Lặng lẽ anh ngồi phận cút côi
Cảnh khó lời im tình mãi đợi
Nhà đơn tiếng nghẹn ý luôn mời
Lăn tăn sóng nước rung thuyền đậu
Vắt vẻo sương mù bóng lá rơi
Kỷ niệm ngày xưa còn đậm nét
Buồn trông cửa biển dạ tơi bời
23, Cầm Bàn Tay Em
Tác giả: Trần Thị Hà Thân
Bàn tay em này
cầm anh trao những thân thương
khi ngày tháng chín sương mù phố biển
phố có lạnh tay anh cầm em ấm
nóng tình nồng một hạnh phúc bên nhau
Bàn tay em này
anh về nắm chặt nhớ thương
khi xa nhau nghe tiếng nói rất gần
ray rức nhớ tìm hương tình tuyệt diệu
Cầm bàn tay em
anh về gom hạnh phúc
từ thưở thương em
mặc cho đời bao nỗi đắng giọt đau…
24, Cận Kề
Tác giả: Hoanghoon
Hỏi gío mùa thu chỉ lối về
Sương mù lãng đãng khuất hồn quê
Còn đây tiếng gọi chân trời hứa
Chẳng thiếu lời ru dưới trăng thề
Cuộc sống tuy gìa nhưng tất bật
Tình đời vẫn trẻ rất đê mê
Ngồi đây lưỡng lự khi nào nhỉ?
Những chuyến hồi hương đã cận kề.
25, Cánh Chim Lang Bạt
Tác giả: Trúc Giang
Rời tổ xa bầy bốn tiết …Đông
Đêm sâu thèm cuộn giữa hơi nồng
Khát khao cánh sõai bên dòng suối
Mơ ước thuyền về đậu bến sông
Trên nhánh sương mù thôi thổn thức
Cuối đường mây trắng hết vời trông
Bình minh thức dậy trời xanh thắm
Đầy ấp con tim giọt nắng hồng
26, Chiều Cao Nguyên
Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Trở lại cao nguyên một ngày tháng chạp
Hoa dã quỳ phai nhạt đón chào tôi
Chân bước đi trên lối nhỏ bồi hồi
Mắt rười rượi nghe nỗi sầu trĩu nặng
Chỉ mình tôi không gian đầy quạnh vắng
Vạt sương mù vướng víu bước chân qua
Nhìn hoàng hôn nhuộm tím buổi chiều tà
Cho nhung nhớ ngập tràn ngăn ký ức
Phía trước mặt con đường dài hun hút
Đằng sau lưng là thăm thẳm vực sâu
Kỷ niệm xưa giờ héo úa nhạt màu
Cơn dông bão nhấn chìm bao thành quách
Gió lạc loài đậu vai gầy se sắt
Chút dỗi hờn duyên phận lắm long đong
Chiều cao nguyên buốt giá tận cõi lòng
Giọt nước mắt vỡ òa nghe mặn chát
27, Chiều Buông Sương Mù Giăng Giăng
Tác giả: Tlan Mưa
chiều buông sương mù giăng giăng phủ
cả lối đường dần vũ nét thu
muôc sắc hoa mùa vương ãm đạm
bóng cây mờ lá thắm hạt sương
chim hát vang tiếng pha trầm lắng
gió đưa đưa quây quẫy quãng hài
vong mây bay triềm phong mù mịt
chim vang ca, ca hát muôn đời
28, Cao Nguyên Xứ Lạ
Tác giả: Đỗ Bình
Ta về
nghe núi
rừng than thở !
Liễu rũ bên hồ dáng xác xơ…
Chiều xuống
sương mù giăng bóng nước,
Dốc buồn,
nắng nhạt,
gót bơ vơ!
Có phải xa lâu
nên phố lạ?
Mà sao
người cũ lại ơ hờ!
Giang tay ôm mối sầu quê mẹ
Phố nhỏ
năm xưa đã hững hờ!
29, Chiều Đông
Tác giả: Đông Thiên Triết
Ngọn gió đông hàn, buổi xế tà
Bầu trời ảm đạm sương mù sa
Mấy quầng khói xám bao lầu ngọc
Vài cụm mây đen vướng tháp ngà
Trùng điệp rừng thông nghiêng ngả hú
La đà cánh nhạn lượn quanh ca
Đốt lên lò sưởi ngồi co rúm
Nhớ nước tơ sầu rô’i dặm xa
30, Chờ Xuân
Tác giả: Donna Mai Hồng Thu
Mùa đông đến tôi làm dơi đi ngủ
Trời vào thu đời đã lắm sương mù
Ngày lại ngắn, đêm dài, lòng tối
Tĩnh lặng tâm hồn, hạnh phúc ngao du
Trời đông đó lạnh buồn se sắc
Bước chân ngại ngùng quay quắt nhớ thương
Cầu nguyện sao đời êm ả mộng thường
Đi cho trọn đoạn đường chờ Xuân đến
31, Chớm Thu
Tác giả: Thái Thụy Vy
Dường như phố xá trở buồn
Trong không gian bỗng chớm luồng hơi thu
Chiều buông vạt mỏng sương mù
Ôm vai nghe ngọt lời ru âm hồn
Gió mơn man rót nụ hôn
Bàn tay che ngực em ôm u hoài
Cõi hồn nhạt nắng chiều phai
Mỗi lần thu đến ngây ngây tình buồn
Vào thu lá trở tơ buông
Nghe se da thịt một luồng tâm tư.
32, Chợt Quên
Tác giả: Nguyễn Ngọc Giang
Một buổi chiều về trong gió lu
Se se Hà Nội buổi sương mù
Chầm chậm bước chân qua chốn cũ
Cõi lòng hiu hắt giọt mưa thu
Một buổi em về nắng ở đâu
Nồng nàn hoa sữa buổi sơ đầu
Con đường nằm lặng nghe xe cộ
Thở làn khói xám quyện hương ngâu
Ngày mai anh trở lại Sài Gòn
Sông Sài còn nhớ tóc thu son
Dòng người tấp nập nơi phố mới
Chợt quên phố cổ bàn tay thon
33, Chùa Hương
Tác giả: Nguyễn Tâm
Hương Sơn mây phủ quyện sương mù
Vọng tiếng chuông chùa tựa tiếng ru
Thạch động nghe kinh mà thoát tục
Suối Yến niệm phật tịnh tâm tu
Nam nhân lữ khách đà ghé lại
Nhi nữ thường tình đến cầu phu
Linh địa nước non ai khéo tạc
Long lanh bóng nguyệt nhất Thiên Trù!