Quê hương

“Quê hương là chùm khế ngọt, cho con trèo hái mỗi ngày” luôn hằn sâu trong kí ức và cảm xúc của rất nhiều con người. Quê hương là nơi những người thân yêu của chúng ta luôn sẵn sàng chờ đợi, giang vòng tay chào đón. Quê hương gắn liền với nhiều kỷ niệm, có dòng sông, cây đa, bến nước, sân đình. Mỗi người lại có những cảm nghĩ về quê hương khác nhau nhưng chỉ biết rằng hai tiếng thân thương ấy không bao giờ phai nhạt trong tâm trí chúng ta.

Quê hương

Quê hương là cái nôi giúp mỗi người phát triển và tạo điều kiện cho chúng ta có cơ hội lên những vùng đất mới lập nghiệp. Đôi khi trong cuộc sống tấp nập, ồn ào, ta chợt nhớ những ngày bình yên tại quê hương, nơi có tình cảm ấm áp của gia đình, sự nồng hậu của lối xóm, láng giềng. Quê hương là những ngày cuối năm ông bà, cha mẹ lại mong ngóng con cháu trở về sau bao ngày xa cách.

Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi đến các bạn chùm thơ về quê hương với bao kỷ niệm ấm áp và bình yên khiến ta phải xúc động và nhung nhớ.

1, Mắt Quê

Tác giả: Thiên Ân

Quê hương nắng sớm mưa chiều
Tiếng chim ríu rít , tiếng kêu xé lòng
Mênh mông tình rớt mênh mông
Khói hoàng hôn quyện buồn trông lá sầu

Quê hương gói ghém đôi câu
Lòng chênh chếch những tinh cầu lẻ loi
Ru em sỏi đá thiệt thòi
Tình giăng mắt biếc ai đòi tơ duyên

Quê hương thương giọt nắng mềm
Đồng quê xào xạc muộn phiền tan mau
Hương mùa con gái rì rào
Thời em bé dại đục ngầu cơn mê

Quê hương ngày tháng vụng về
Mùa đi vụn vỡ vân vê nỗi buồn
Về đâu hỡi cánh chuồn chuồn ?
Bay cao bay thấp quay cuồng nỗi đau

Quê hương dằn vặt tan mau
Nốt sầu dĩ vãng ăn sâu tâm hồn
Tình cờ đây đó đòi cơn
Đau thương ẩn giấu áo sờn bờ vai

2, Quê Hương

(Tế Hanh)

Làng tôi ở vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây cách biển nữa ngày sông
Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá
Chiếc thuyền nhẹ hăng như con tuấn mã
Phăng mái chèo mạnh mẽ vượt trường giang
Mảnh thuyền to như mảnh hồn làng
Rướn thân trằng bao la thâu góp gió.
Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
Khắp dân làng tấp nập đón ghe về
Nhờ ơn trời, biển lặng cá đầy ghe
Những con cá tươi non thân bạc trắng
Dân chài lưới làng da ngăm rám nắng
Khắp thân người nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mõi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh, cá bạc chiếc buồm vôi
Thoáng con thuyền rẽ sóng chạy ra khơi
Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá

3, Nhớ Về Quê Mẹ

Tác giả: Nguyễn Văn Thái

Trên miền đất xa trưa hè nắng cháy
Ríu rít chuyền cành, chim hót xôn xao
Con mơ về những buổi trưa nào
Xa vời vợi miền quê hương yên ả

Mẹ có biết ở nơi xa quê mẹ
Khúc mơ màng nghe mẹ hát ru con
Thương quê hương nơi thăm thẳm trùng non
Hoàng hôn lắng gió mơn man nỗi nhớ

Con yêu quê hương có dòng sông nước đỏ
Chở con thuyền vui khỏa sóng buồm trăng
Đêm du dương giọng hò xứ Nghệ
Con phà đi dào dạt sóng tháng năm

Gửi quê hương những ngày thơ bé
Những sớm mai vui gót sẻ đến trường
Cái nghẹo đầu trên vai mẹ yêu thương
Cánh diều thơ đồng làng mơn sóng lúa

Con yêu quê hương theo từng trang vở
Tháng năm reo dòng nước đỏ quê nhà
Con lớn dần lên giữa đời rộng mở
Có tình yêu Quê – Mẹ, phương xa.

4, Quê Hương

(Hồ Dzếnh)

Ngày xưa tôi sống vui êm
Trong khu làng nhỏ kề bên sông đào .
Chị tôi giặt lụa cầu ao,
Trời trong, nắng ửng, má đào ghẹo duyên.
Tôi say nước thắm mây huyền,
Nước mơ dáng cũ, mây truyền tiếng xưa …

Đời lành: nắng nhạt mưa thưa,
Sầu hôm hối sáng, buồn trưa tiếp chiều .
Có lần tôi thấy tôi yêu
Mắt nhung, cô bé khăn điều cuối thôn.

Lâu rồi, tôi đã… hơi khôn,
Biết cô hàng xóm có còn nhớ nhau?

5, Quê Hương Sao Thương Quá

Tác giả: Uyên Phương Minh Nguyệt

Rời quê hương tôi trải đời viễn xứ
Buồn xa quê luôn canh cánh trong lòng
Nhớ quê hương xanh biếc những dòng sông
Dân cuốc cầy ngoài đồng phơi mưa nắng

Con đò nhỏ đưa dân trên sông vắng
Êm đềm trôi qua những lũy tre xanh
Và những đêm vằng vặc ánh trăng thanh
Giọng hò ai ngân vang sao se sắt

Quê tôi đó với ngàn lau xao xác
Những trưa hè văng vẳng tiếng mẹ ru
Hàng dừa reo cùng tiếng gió vi vu
Rặng liễu buồn thì thào đong đưa nhánh
Chú cò con lạc bày chao đôi cánh
Trên cánh đồng lúa biếc gió mơn man
Chợ chiều ngân tiếng guốc dội xa vang
Làn khói toả từ bếp hồng rực sáng

Lũ trẻ nhỏ tung tăng đùa trong nắng
Tan trường về nhộn nhịp khúc hoan ca
Chiếc cầu tre thấp thoáng bóng từ xa
Các cô gái nghiêng che vành nón lá

Quê hương hỡi một lần tôi từ giã
Nên ngậm ngùi thương nhớ tháng năm qua
Lòng u uất xót đau vận quốc gia
Tim trĩu nặng cho hồn thiêng sông núi

Quê hương ơi đừng nghẹn ngào sầu tủi
Tôi sẽ về thăm lại chốn quê xưa
Dạ ai hoài khắc khoải những chiều mưa
Lệ đong đầy quê hương sao thương quá.

6, Tuổi Thơ Tôi

(Huỳnh Minh Nhật)

Tôi lớn lên với những cánh diều
Chiều nội đồng gió thoảng phiêu diêu
Bên triền đê thả bò đá bóng
Để bây giờ thương biết bao nhiêu

Tôi lớn lên với những trò chơi
Giấu trong tim ước mộng xa vời
Tuổi thơ ơi những ngày rất đẹp
Để giờ đây theo cả cuộc đời

Tuổi thơ ơi một ngày khôn lớn
Là cuộc đời tôi nhớ trong mơ
Quê hương ơi một lần nức nở
Là cả đời tôi viết vào thơ…

7, Về Lại Quê Hương

Tác giả: Hàn Băng

Ta về đây một chiều vàng hanh nắng
Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa
Bước diễn hành ta qua từng xứ lạ
Nhớ rất nhiều quê hương hoa thảo dã

Dừng bước chân khi rừng thu thay lá
Triền dốc dài vàng vọt nắng nghiêng nghiêng
Áng mây bay mang mãi chút ưu phiền
Chao cánh nhạn vương niềm người lữ thứ

Một nỗi niềm của người đi xa xứ
Trở về thăm bến Ngự dòng sông Hương
Dù ra đi xa cách mấy muôn phương
Vẫn nhớ mãi mọi nẻo đường đất nước

Ta về thăm quê hương cây xanh mượt
Gió ru buồn lá trút rụng đầy sân
Nao nao lòng sao quá đổi bâng khuâng
Ta nhìn mãi vệt dài hoa nắng rải

Cảnh quê hương sao mà đẹp mãi
Hương quế nồng bốc khói bát chè tươi
Cô bé xưa gặp lại chúm chím cười
Ôi trìu mến dâng tràn lên khoé mắt

Ta ra đi từ bao mùa thu trước
Tìm tương lai mơ ước trên đường dài
Bước chân đi tìm ước vọng ngày mai
Bờ bến mộng miệt mài nơi xứ lạ

Và hôm nay về thăm khu phố cổ
Hoa ven đường trổ muôn sắc màu mơ
Hồng sắc thắm phô ánh ngời tươi sáng
Ôi quê hương một vùng trời sáng lạng
Ta yêu người và yêu cả quê hương.

8, Miền Trung Quê Tôi

(Huỳnh Minh Nhật)

Quê tôi Miền Trung
Nơi quanh năm trập trùng bão lũ
Những mẹ già xót xa mùa vụ
Cha bạc đầu giấc ngủ không yên

Những con người nghèo khổ triền miên
Mẹ hiền ngày đêm lưng còng vai xả
Cha ngũ tuần chân cày sỏi đá
Ôi cực cùng – Mệt lã mồ hôi

Nơi đâu? Nơi đâu bão lũ cuốn trôi
Nơi đâu nắng tháo mồ hôi
đổi màu da tóc?
Nơi đâu lắng nghe tiếng khóc mẹ già
Nơi đâu khổ cực bao la
nhưng con người không ngã?

Nơi đâu giọng nặng gian nan vất vả
Và khó nghe theo chữ nhọc nhằn
Nơi đâu lắm những nếp nhăn
Và mái tóc muối tiêu hằn màu sương gió?

Quê hương tôi bao đời khốn khó
Lại trời đày mưa gió triền miên
Biết làm sao cho hết ưu phiền
Làm sao cho mẹ hiền bớt khổ

Tôi xa quê từ cái thuở lên mười
Đã chục năm chưa nghe tiếng cười nơi ấy
Mong sớm được về lại một lần nhìn thấy
Ngọn Ấn yên bình ngả khúc Trà Câu…

9, Bài Tình Ca Cho Quê Hương

Tác giả: KIM MINH CHÂU NAM

Quê hương tôi, ôi hai tiếng quá ngọt ngào
Hồi tưởng lại tim nghẹn trào…hoen khóe mắt
Dòng sông xanh…bóng hàng dừa in trong vắt
Lá đậm màu…hoài xuân sắc tuổi đôi mươi

Thuở ấu thơ bao ký ức quyện môi cười
Miền cát trắng cả một thời ôm biển mặn
Dãy núi cao che nắng mưa luôn thầm lặng
Vẫn rạng ngời dù đau quặn suốt ngàn năm

Quê hương tôi, qua mấy bận của thăng trầm
Nhiều mất mát bởi ngoại xâm và nội chiến
Anh em ta, hơn một lần … ôi đau điếng
Thật hãi hùng lửa binh biến, khói đau thương

Quê hương xưa có giai điệu Khúc Nghê Thường
Như khơi dạ … gọi vấn vương hồn viễn xứ
Gió phương nam cuốn theo chân người thi lữ
Về cánh đồng mang tình tự tiếng hò vang

Áo tứ thân bên giếng nước, mái đình làng
Cây đa cổ như vững vàng hồn dân tộc
Lũy tre xanh tình xóm giềng tô vàng ngọc
Tự bao đời… chữ đùm bọc, chữ thương yêu

Quê hương tôi, mong gởi trọn biết bao điều
Hòa hơi thở theo cánh diều treo đất mẹ
Ru trẻ thơ vừa lọt lòng hay bập bẹ
Thương Cha già chiều quạnh quẽ ngóng trông con

Viết cho em, cho mảnh đất hãy còn son
Xin ghi dạ khắp nẻo đường người con Việt
Mong mai sau luôn tự hào gương tuấn kiệt
Xin trọn lòng, đừng cách biệt chữ QUÊ HƯƠNG.

10, Trở Lại Quê Hương

(Huỳnh Minh Nhật)

Tôi trở về một chiều hanh hao nắng
Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa
Đem lòng yêu ngọn Ấn với sông Trà
Nỗi xa quê vẫn mãi hoài thấp thỏm

Quê hương tôi nép bên dòng sông nhỏ
Mái nhà gianh khép bóng những hàng tre
Khói chiều lam rải xuống lối đi về
Gió nội đồng thơm lừng hương mái rạ

Làng tôi ở ruộng vườn xanh bát ngát
Nhà ông bà có mấy ngọn dừa cao
Hoa ngũ hương xanh đỏ khắp bờ rào
Đằng sau nhà hố bom bì bõm vịt

Làng tôi ở mỗi chiều khi gió vít
Sáo vi vu no gió những cánh diều
Đám trai làng thủ thỉ chuyện tình yêu
Làng bên kia có cô nàng xinh lắm

Làng tôi ở cạnh bên bờ xóm biển
Thuyền thúng chài trôi nổi khắp ven khơi
Nghe thoáng qua đâu đó tiếng ru hời
Giữa những hàng phi lao cần mẫn ấy

Tôi nằm đây nơi bờ đê ngày cũ
Mãi miết nhìn đàn chim mải miết bay
Mùi mặn nồng lồng ngực khiến hồn say
Đàn chiền chiện, cánh bướm vàng, tiếng nghé

Tôi nằm đây nhớ về ngày xưa cũ
Thời trẻ thơ bắt ốc với lội đồng
Đến mai này liệu biết có còn không?
Mai xa quê sẽ đau lòng lữ thứ…

11, Quê Tôi

Tác giả: RiuRa

Quê hương tôi có hoa cà màu tím
Dáng mẹ gầy ngả bóng trên đồng
Dòng sông quê mang phù xa bồi đắp
Tắm hồn ai mỗi buổi trưa hè.

Quê hương tôi tràn ngập tiếng ve
Con kênh xanh qua làng xóm cũ
Mang nước về cho vườn đu đủ
Cho đám trẻ thơ tung bọt nước cười tươi.

Quê hương tôi có hàng cau đứng đợi
Đợi người em gái nhỏ dịu hiền
Tiếng chím quyên đua vui trên cành trúc
Mừng mùa vui hạnh phúc ấm lo.

Quê hương tôi có cái quạt mo
Của thằng Bờm trong chuyện nghe bà kể
Những trưa hè bên vườn hoa khế
Quạt mẹ đưa bên câu hát ầu ơ.

Quê hương tôi có màu trắng hoa mơ
Cành khẳng khiu nhường sức xuân cho lá
Có mẹ tôi chịu bao vất vả
Để mỗi sớm mai con cất bước đến trường.

Quê hương tôi mỗi sớm mờ sương
Hương lúa mới giữ hôn ai lại
Giọt sương trắng trong vười hoa cải
Làm nhạt đi vị mặn khóe mắt ai.

Quê hương tôi có nụ cười hạnh phúc
Có nước mắt buồn cùng rớt trên môi
Quê hương tôi trong lời kể của bà tôi
Là trái chín cho đời tôi ngọt mãi.

12, Nhớ Con Sông Quê Hương

(Tế Hanh)

Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước gương trong soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng.
Chẳng biết nước có giữ ngày, giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỉ niệm giữa dòng trôi?
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi!
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ
Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu

Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy
Bạn bè tôi tụm năm tụm bảy
Bầy chim non bơi lội trên sông
Tôi giơ tay ôm nước vào lòng
Sông mở nước ôm tôi vào dạ

Chúng tôi lớn lên mỗi người mỗi ngả
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến
Nhưng lòng tôi như mưa nguồn, gió biển
Vẫn trở về lưu luyến bên sông

Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng “miền Nam”
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc
Tôi nhớ cả những người không quen biết…
Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy
Hình ảnh con sông quê mát rượi
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới
Quê hương ơi! Lòng tôi cũng như sông
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng
Không ghành thác nào ngăn cản được
Tôi sẽ lại nơi tôi hằng mơ ước
Tôi sẽ về sông nước của quê hương
Tôi sẽ về sông nước của tình thương…

13, Nhớ Quê Hương

Tác giả: Nguyên Hữu

Ai mà không có một quê hương
Để thương, để nhớ, để mong chờ
Kẻ đi xa luôn ngóng ngày về
Nũng hờn tí tẹo trong lòng quê…

Ai đi xa không nhắc quê hương
Nhắc những ngày thơ thủa đến trường
Nhắc cô bạn học ngồi bên cạnh
Lúc dữ dằn, lúc thật dễ thương…

Ai tha hương không nhớ quê hương?
Nhớ cái vị quê ngọt mật đường
Cây bao nhiêu quả sai trĩu dáng
Cũng xuề xòa với tuổi dở ương…

Ai xa quê không nhớ người thương
Cứ quen thôi là thương hết sẩy
Vì nơi xa người quen có mấy
Nên thèm thuồng tình cảm đương nhiên…

Mong ngày về, ngóng phút đoàn viên
Và quê hương mỗi người chỉ một
Xin ai đừng làm điều dại dột
Bán quê hương trong lốt con người…

14, Chiều Trên Sông Quê

(Huỳnh Minh Nhật)

Chiều rơi xuống bờ sông ấu thơ
Vẳng tiếng vạc kêu, gió hững hờ
Ngư lão kéo chài khua khua nước
Dẫu có một mình chẳng bơ vơ

Xa xa đo đỏ nắng chiều xa
Lộp cộp cầu tre ngân khúc ca
Diều ai cất sáo du dương thế?
Đêm đã rớt rơi lối về nhà…

Quê hương ta đấy, thân thương quá!
Sông chảy về đâu sao cứ trôi?
Bao nhiêu cũng sẽ về cõi cội
Chừ đây quê hương, ta với tôi…

15, Quê Hương Ơi

Tác giả: Tạ Thăng Hùng

Quê hương ơi đã ôm trọn hồn tôi
Tôi của quê hương từ ngày thơ bé
Yêu ruộng lúa, bờ tre, yêu lời ru của mẹ
Uống nước giếng làng, say giọng nói quê hương.

Tôi đã đi qua biết mấy nẻo đường
Nhưng tình yêu quê chẳng thể nào khác được
Yêu mảnh đất cỗi cằn nắng mưa khó nhọc
Người vẫn thương người như muối mặn gừng cay.

Tôi yêu quê hương từ những luống cày
Đường sỏi đá ôm đôi bàn chân đất
Làng xóm láng giềng nghĩa tình sau trước
Dù đói no, đêm tắt lửa tối đèn.

Mưa bão vừa qua lại hạn hán mùa màng
Sông vẫn êm trôi phù sa chở nặng
Câu hò chắt chiu từ đồng chua, nước mặn
Đã ru tôi khôn lớn thành người.

Ngày trở về tha thiết gọi quê ơi
Cũng ngọt lịm như lời ru của mẹ
Quê hương đã ôm tôi từ thuở bé
Nay nghẹn ngào tôi ôm lại quê hương.

16, Quảng Ngãi Quê Anh

(Huỳnh Minh Nhật)

Em về chưa ?
Quê hương anh… Quảng Ngãi!
Người miền Trung thương lắm ngại chi em?
Về Cô Thôn xem trăng xuống buổi đêm
Đặt gót nhỏ lên cát mềm Cỗ Lũy

Ngắm hoàng hôn trên Long Đầu Hỷ Thủy
Dạo vài vòng dưới bờ bãi Mỹ Khê
Nghe mùa về nơi Đức Phổ Làng Quê
Thiên Bút Phê Vân nao lòng thi sĩ

Em về chưa ?
Hỡi em người tri kỷ
Dòng nước Trà Giang phẳng lặng hữu tình
Biển Sa Huỳnh có muối mặn trắng tinh
Chốn Bình Sơn mía đường ôi ngọt lịm

Ghé La Hà Thạch, ghé Ấn sơn hành
Ghé bến Tam Thương chòng chành ru đợi
Có ngọn đồi cao, lúa xanh vời vợi
Có bánh xe nước quay đã bao đời

Em về đi
Để anh hái cho em…
Đóa Sen hồng ở Trà Câu quê ngoại
Bánh tráng mạch nha, mứt đường đủ loại
Cá bống kho hành, cua nấu canh chua

Về đi em, người miền quê chẳng có hơn thua
Có khổ cưc nhưng muôn đời chân chất
Có nắng hạn về, có mùa gió bấc
Em có muốn về…
Quảng Ngãi với anh không… ?

17, Quê Hương Tôi

Tác giả: Đuyên Hồng

Quê hương tôi một vùng đất mặn
Đường sá xa xôi cách trở đò giang
Những con đường làng thấp thoáng dưới bóng trăng
Những con thuyền sớm chiều buồm no gió

Quê hương tôi có mùa khoai mùa đỗ
Có mùa mưa mùa lũ trắng đường xa
Có mùa vàng hoa mướp tím hoa cà
Mùa xanh đồng lúa nõn nà con gái…

Quê hương tôi giọng hò khoan mềm mại
Điệu dân ca dìu dặt sáo diều bay
Những mùa na mùa nhãn mọng trên cây
Những mùa mít mùa xoài thơm đầy ngõ…

Quê hương tôi những đêm trăng sáng tỏ
Bà ngoại nhai trầu thong thả kể chuyện xưa
Cho con cò bay trắng cả câu ca
Cho Thánh Gióng lên ba thành Ông tướng…

Quê hương tôi tiếng trống làng vang vọng
Muà xuân về vui lễ hội dân ca
Bao cô gái lội đồng bỗng đẹp tựa tiên sa
Những quan trạng về làng dân rước lọng…

Quê hương tôi thật thanh bình yên lặng
Bốn mùa xanh bờ bãi nương dâu
Nơi quả cau quyện lòng cùng vôi trắng
Nặng nghĩa đời nên nhuộm đỏ cho nhau…

18, Tôi Yêu Đất Nước Quê Hương Tôi

Tác giả: Nguyễn Khánh Chân

Tôi yêu đất nước quê hương tôi
Năm tháng buồn vui lặng lẽ trôi
Dưới tán dừa xanh soi bóng rũ
Chiều về đôi bạn sánh chung đôi
Tôi yêu đất nước quê hương tôi
Lối cũ rộn ràng hoa nắng soi
Khóm trúc lao xao làn gió thoảng
Trưa hè lơ lững tiếng ru nôi
Tôi yêu đất nước quê hương tôi
Ruộng lúa xanh xanh bóng nắng ngồi
Thì thào gió lượn khi chiều xuống
Lộp bộp trên mương cá đớp mồi
Tôi yêu đất nước quê hương tôi
Sân trường nhạt nắng bóng mây trôi
Cánh phượng đong đưa tàn trước gió
Ráng chiều chầm chậm ánh trăng soi
Tôi yêu đất nước quê hương tôi
Bóng mẹ loay hoay cả một đời
Nắng sớm mưa chiều vai kẽo kẹt
Nuôi bầy con nhỏ tuổi ham chơi
Quê hương hai tiếng khắc tim tôi
Ngào ngạt hương thơm toả rạng ngời
Những ngày xưa ấy bao yêu dấu
Nỗi lòng năm tháng vẫn chưa nguôi.

19, Vọng Tiếng Quê Hương

Tác giả: Lưu Vĩnh Hạ

Những cuộc đời là biển trôi sóng nổi
Chấm hỏi nào cũng là kẻ tha hương
Đừng hỏi tôi đâu là những cánh đồng
Quê hương xưa có còn chùm khế ngọt

Anh một người không tương lai đối diện
Lại ngạo cười cho tiếng nói quê hương
Mặt trời soi lòng sáng những con đường
Bên núi cao tình non còn nhỏ bé

Tôi và anh cùng chung bầu sữa mẹ
Giống Lạc Hồng con cháu của Âu Cơ
Có lẽ nào lại bôi trấu nhuốc nhơ
Dòng máu Việt bốn ngàn năm văn hiến

Dẫu chúng ta không cùng chung chiến tuyến
Quê hương mình còn đó bóng ngoại xâm
Không ai trách anh làm kẻ điếc câm
Nhưng đừng nối giáo dài cho quân giặc

Những mảnh đời có chi là được mất
Vinh nhục nào rồi cũng sẽ khói mây
Người ra đi rồi sẽ để lại đây
Ánh trăng đêm soi lòng nhân bác ái

Quê hương ơi lời ru mẹ còn mãi
Nước mắt nào ai khóc Hoàng Trường Sa
Quê hương ơi tiếng gọi từ lòng ta
Thương đất mẹ mất dần vùng biển mặn.

20, Quê Hương Tôi

Tác giả: Ngân Chánh

Quê hương tôi, ở một nơi xa lắm
Có sông buồn, hiu quạnh chảy quanh năm
Có cánh đồng, ngào ngạt lúa thơm mầm
Và tình ái, của người dân lai láng

Quê hương tôi, sương loang cùng buổi sáng
Hôn lá cành, và hôn những nụ hoa
Nhè nhẹ thôi, sương tẩm giọt chan hòa
Cho đất mát, mượt mà ngày nắng ấm

Quê hương tôi, những ngày mưa lấm tấm
Cảnh vật buồn, thê thảm lắm bạn ơi
Ở trên không, mây xám phủ chơi vơi
Cây rũ rượi, cho hồn thêm lưu luyến

Không còn nghe, râm ra vang những tiếng
Của trẻ thơ réo gọi đợi chờ nhau
Thấy xa xa, khói bếp phủ trắng phau
Chiều mưa xuống, lá buồn đi ngủ sớm

Quê hương tôi, rẫy nương đơm từng khóm
Đậu, ớt, hành, khoai, cải chẳng thiếu chi
Vườn tượt tươi, cây trái tốt xanh rì
Ong và bướm nhởn nhơ cùng hoa cỏ

Quê hương tôi, ngàn đời không bôi xóa
Con đường mòn, khúc khủyu với chông chênh
Cây cầu tre, lắc lẻo bước gập ghềnh
Hàng cây phủ bên đường gieo bóng mát

Khi hè về, phượng hồng bay tan tác
Tiếng ve kêu rền rĩ ở trên cao
Chim líu lo hát cùng gió xôn xao
Mây tản mạn trôi qua bao ngày tháng

Ở quê tôi, mẹ già luôn cáng đáng
Chuyện nhọc nhằn, gian khổ của đời con
Mẹ đừ thân, ngậm nhấm trái bồ hòn
Cho thơ trẻ, có được ngày hạnh phúc

Ở quê tôi, cha già lo từng chút
Tương lai con, rồi đây sẽ về đâu
Sống lầm than, trong đen tối gục đầu
Có miệng nói, mà thốt không thành tiếng

Quê hương ơi, cõi lòng tôi xao xuyến
Tả sao vừa, muôn nỗi nhớ quê hương
Cứ từng đêm, trăn trở suốt canh trường
Lòng đau xót, khi dân thường than óan./.

21, Quê Hương Ngày Cũ Ta Về

Tác giả: NGUYỄN THẾ PHONG

Quê hương tờ mờ sương trắng
Ta về thấm ướt đôi vai
Sông xưa lục bình hờ hững
Bình minh như vẫn dùng dằng

Quê hương người xưa đi mất
Nên lòng bất chợt cô đơn
Nghe như hồn hoang lạc bước
Ngày lên, nắng có quen người …?

Quê hương ngàn năm cỏ mặn
Đất quê vẫn mãi thơm nồng
Nghe trong lời ru của mẹ
Vọng buồn điệu nước lời non

Quê hương cà phê phố nhỏ
Thấy đời chậm chậm ngang qua
Nghe như tình xưa vẫy gọi
Lang thang, …. ngày cũ ta về!

22, Bạn Về Quê Cũ

Tác giả: Nguyễn Ngọc Giang

Bạn nhớ quê hương bạn có về
Đồng vàng biêng biếc nắng nghiêng đê
Cánh cò chao suốt miền xa thẳm
Hoàng hôn mờ ảo cảnh sơn khê

Bạn nhớ quê hương bạn dãi dầu
Sương già mưa nặng gánh thương đau
Trầm luân dâu bể nhiều gian khổ
Cuộc đời như một hạt mưa ngâu

Bạn nhớ quê hương bạn cố nhiều
Cố nhiều được mất có bấy nhiêu
Bóng tà liễu rũ bên thềm vắng
Được gì khi bạn mãi cô liêu

Bạn nhớ quê hương bạn biệt ly
Tình xưa nghĩa cũ có sá gì
Ganh đua phấn đấu vòng danh lợi
Giật mình khi thấy mình già đi

Bạn nhớ quê hương bạn ở đâu?
Bờ sông xanh biếc bãi nương dâu
Chiều nay giọt gió treo cành nắng
Bạn về quê cũ lúa xanh màu.

23, Bóng Dừa Quê Hương

Tác giả: Lưu Vĩnh Hạ

Ngày xưa cắp sách đến trường
Quê hương là những con đường tuổi thơ
Con chuồng chuồng trái mù u
Hàng dừa nghiêng bóng đôi bờ sông quê

Nhớ trưa sớm nắng mưa về
Con đường sũng ướt cầu tre ghập ghềnh
Dòng đời những cánh lênh đênh
Buồn như hoa tím lục bình trôi sông

Con đò nặng khách ngược dòng
Chở trong lòng những cánh đồng nhân gian
Nhớ xưa mấy độ tuổi hồng
Niềm vui không bán nỗi buồn không mua

Quê hương mưa nắng hai mùa
Bình yên trong tiếng chuông chùa xa xa
Con đò nép bóng cây đa
Ngàn năm còn đó câu ca dí dầu

Lặng nghe rúc rích bên rào
Tiếng gà gọi mẹ lao xao lá vàng
Hương hoa mướp thắm trên giàn
Canh suông rau đắng bếp hoàng hôn buông

Quê hương là những con đường
Hàng dừa soi bóng bên dòng sông xưa
Quê hương còn đó hai mùa
Lòng nghe trái ngọt như vừa chín cây.

24, Cát Thắng Quê Hương Mình

Tác giả: Nguyễn An Đệ

Anh trở về thăm Cát Thắng miền thương
Một sớm mai sương giăng đầy lối nhỏ
Ôi thương quá miền quê hương ta đó
Lòng bồi hồi ngang qua ngõ nhà ai.

Bao năm rồi kỷ niệm mãi không phai
Vẫn còn đây cây cầu dài năm tháng
Kia sắc hồng bình minh đang ló rạng
Em đến trường duyên dáng áo tung bay.

Quê hương mình thương khúc hát nồng say
Thương dáng ai tháng ngày bên nương lúa
Mỹ Bình nên thơ cánh đồng như lụa
Phú Giáo say lòng điệu múa cô thôn.

Quê hương mình đẹp lắm buổi hoàng hôn
Vĩnh Phú Bến Đình ta về ôn kỷ niệm
Mình có thương nhau đây giàn hoa tím
Long Hậu về tìm lại tuổi thơ xưa.

Quê hương mình thương lắm những ngày mưa
Về Hưng Trị đò ai đưa đến bến
Ôi tuổi thơ biết bao tình thương mến
Khắc vào lòng lên hai tiếng quê hương.

25, Hai Mùa Mưa Nắng

Tác giả: Võ Chí Hiệp

Quê hương tôi hai mùa mưa nắng
Bầu trời hồng mang nặng yêu thương
Bình minh lên nắng mới Chăm vườn
Hoàng hôn xuống giọt sương tưới lúa

Quê hương tôi không nhiều nhun lụa
Nhưng bốn bề cây lúa tốt tươi
Mùa xuân sang ngây ngất tiếng cười
Mùa lúa đến nơi nơi no ấm

Quê hương tôi tình đầy nghỉa đậm
Dù chân đi vạn dặm khó quên
Năm tháng dài kiếp sống chênh vênh
Nhưng trên dưới vững bền tình bạn

Mùa mưa về nước trôi lai láng
Nắng hạ sang nước cạn dòng sông
Quê hương tôi sớm tối ruộng đồng
Tuy khốn khó mà lòng chất khoát

Quê hương tôi bốn bề gió mát
Giữa trưa hè bát ngát tiếng chim
Làng quê tôi đậm chất êm đềm
Khi xa vắng giữ niềm thương nhớ……..!

26, Ký Ức Quê Hương

Tác giả: Trần Lê Phượng Loan

Quê hương tiếng mưa lào rào
Uống ngụm nước ngọt mát vào trong tim…
Quê hương những trái dừa xiêm
Mát vào da thịt, dịu êm cõi lòng…

Quê hương lúa trổ đòng đòng
Trưa hè nắng gắt lưng còng mẹ mang
Dập dìu gánh lúa về làng
Nhấp nhô dáng mẹ bên hàng song thưa
Mồ hôi ướt đẫm như mưa
Làn da nõn mịn hôm xưa đâu còn?

Quê hương tiếng dế nỉ non
Hoà chung điệu hát ru con ngày mùa
Ầu ơ tiếng võng đu đưa
Du dương con ngủ say sưa đêm dài
Xa xa dăm cánh cò bay
Cầu tre mấy nhịp sông dài lượn quanh…

Quê hương là rặng dừa xanh
Lá dừa mái lợp nhà tranh quê mình
Dân quê chất phác thâm tình
Mía lùi, khoai ngọt… hết mình với nhau
Quê hương là những hàng cau
Em ngồi anh kéo mo cau đi về…

Quê hương là những bờ đê
Ễnh ương uồm uộp tỉ tê đêm trường…
Chuồn chuồn bay lượn trên mương
Mưa rào rớt hạt…ướt đường đê cong
Quê hương là một khúc sông
Tuổi thơ đi bắt con còng con cua…

Ùa về ký ức xa xưa
Chắp từng kỷ niệm quê mùa năm nao
Dù cho ở tận phương nào
Quê hương–hai tiếng ngọt ngào trong tim!

27, Quê Hương Nắng Sớm Mưa Chiều

Tác giả: Thiên Ân

Quê hương tôi bát cơm chan nước mắt
Ngày xửa , ngày xưa vật lộn đói nghèo
Lúa , đậu , bắp , khoai …rã rời chật vật
Ngõ hẻm cuối đường gọi bóng cheo leo

Quê hương tôi khói đốt đồng rơm rạ
Ếch nhái , ễnh ương , bò tọt …cuống cuồng
Chiếc áo mồ hôi thấm nhiều mảnh vá
Đầu đội trời , lưng gồng gánh phong sương

Quê hương tôi vốn hai mùa mưa nắng
Rau sam , rau dền …chấm với mắm nêm
Khoai mì , khoai lang …muối đậu hưng phấn
Bữa trưa hè ai ru ngủ ngoài hiên ?

Quê hương tôi thấm nhuần câu vọng cổ
Áo bà ba , thương điệu lí , câu hò …
Thuở ốc , cua …nằm nghe thời gian thở
Con cá rô đồng nhắm mắt sầu lo

Quê hương tôi con đường xưa lầy lội
Mùa nước dâng bàng bạc một nỗi niềm
Bìm bịp kêu nghẹn ngào đeo bóng tối
Tan học về tà áo trắng thèm duyên

Quê hương tôi chiều chiều ngồi un khói
Con rầy bay sà cánh xuống không gian
Hoàng hôn ngập trên cánh đồng buồn tủi
Bếp lửa hồng đầy ắp đống tro than

Quê hương tôi dấu chân người vạn dặm
Cầu thực tha phương níu áo đất trời
Những ngày mưa ta chạy rong gội tắm
Dòng sông biếng lười bão tố trùng khơi

Quê hương tôi ngồi khơi dòng kỉ niệm
Chuyện ngày xưa thấm thoát mộng thoi đưa
Ôm dĩ vãng ta núp bờ xao xuyến
Cõi ân tình xin trả lại sớm trưa.

28, Việt Nam Quê Hương Tôi

Tác giả: Donna Mai Hồng Thu

Quê hương và tôi giữa thời hiện đại
Vẫn cách xa nhau một nửa biển Thái Bình
Người tiễn ngày đi, tôi đón bình minh
Vẫn tiếng Việt, nhưng không cùng nhịp điệu

Quê hương và tôi, tình người không thiếu
Chỉ thiếu chân thành, thấu hiểu lẫn nhau
Ông nói gà, bà nói vịt, lao xao
Bao tập quán, cứ ào ào biến chuyển

Quê hương và tôi, vẫn nhiều lưu luyến
Nhưng xa rồi lối kỹ niệm, tình xưa
Bao dấu yêu có nhắc cũng bằng thừa
Sao hiện tại, lắm lọc lừa dối trá

Quê hương với tôi, có là tất cả
Khi nó thụt lùi, thoái hóa, mất tinh hoa
Quê hương ngày nay, kỷ niệm xóa nhòa
Ma và quỷ….còn đâu là Âu Lạc

Quê hương của tôi bây giờ đã khác
Đã cách xa….ôi man mác lạ lùng
Đâu cội nguồn, mọi thứ cứ rối tung
Đàn con Việt đã không cùng tập quán

Việt Nam ơi… muôn ngã đời tản mạn
Bao ngàn năm… vẫn mang kiếp nhà tan
Mãi lưu vong Mỹ, Pháp, Úc đến…Hàn
Thương không nổi… ngôi sao vàng, máu đỏ

Quê hương tôi, mất rồi từ thưở đó
Bốn ngàn năm văn hiến hóa thành tro
Thân thương xưa qua những giọng hò
Giờ đà mất, màu da vàng đẫm máu…

Quê hương! nhớ tới lòng đau,
Ngày về đau đáu, nghẹn ngào xót xa
Quê hương, vọng ngóng lệ nhòa
Hòa bình, yên ấm chỉ là …mơ thôi.

29, Quê Hương

Tác giả: Cảm Chiêu Quân

Quê hương trong trái tim tôi
Khế chua lét!… Vẫn bồi hồi nhớ nhung.
Trái xung, hạt muối, củ gừng!
Gừng cay, muối mặn còn xung chát lè!
Tình quê quả ổi, chùm me…
Cái chua, cái chát mà mê quá chừng.
Tuổi thơ cơm nắm, muối vừng.
Đá mòn, chân cứng đi cùng tháng năm.
Hởi hồn viễn xứ xa xăm
Khúc nhau, cuốn rốn đêm nằm xốn xang.
Trở mình múc ánh trăng tan
Uống trăng đất khách nhớ trăng quê nghèo.

30, Chiếc Bóng Quê Hương

Tác giả: Thiên Ân

Quê hương in bóng trong chiều
Năm năm , tháng tháng anh yêu thiệt lòng
Nhắn dùm khuya sớm nhớ mong
Rằng ta ôm ấp đèo bòng vương mang
Quê hương tóc gió bay ngang
Mượt mà biêng biếc tình chan chứa tình
Nụ đời chớm nở môi trinh
Ấp e , e ấp định hình dáng thơ
Quê hương nón lá đợi chờ
Mùa yêu nhền nhện giăng tơ trăm miền
Đố ai nói ngả , nói nghiêng?
Anh , em quấn quýt nợ duyên tương phùng
Quê hương áo trắng thủy chung
Đôi bờ tinh khiết ung dung đeo về
Câu thề, gìn giữ ,câu thề
Nao nao giọt nhớ tứ bề giăng giăng
Quê hương tre nhớ đôi chân
Thẳng ngay , ngay thẳng vết hằn thời gian
Chiều chiều chim sáo gọi đàn
Một thương , hai nhớ cô nàng ngày xưa
Quê hương cỏ xót xa đưa
Trò chơi thuở nhỏ ai cua ai rồi?
Bây giờ bóng gió mồ côi
Đi trong mưa bụi bóng trôi dặn lòng.

31, Quê Hương Cho Em

Tác giả: Thiên Ân

Quê hương cho em vào mùa rơm rạ
Sắc vàng ươm tơ chép mộng ngày xanh
Nắng giòn tan một góc trời êm ả
Chiếc bóng tình yêu dư vị ngon lành

Quê hương cho em chiếc gàu ai tát?
Mồ hôi rơi thấm chiếc áo bà ba
Mồ hôi rơi hòa âm thành nốt nhạc
Uyển chuyển , du dương vốn dĩ hiền hòa

Quê hương cho em nụ cười xinh xắn
Mời gọi bình minh thắp sáng tin yêu
Níu áo hoàng hôn ngả nghiêng giọt nắng
Dốc đá bơ vơ thấp thoáng bóng chiều

Quê hương cho em tóc dài óng mượt
Tần tảo sớm hôm gánh vác nhọc nhằn
Đôi vai nghiêng nghiêng tròn câu hẹn ước
Xuân , hạ , thu , đông gom chút bâng khuâng

Quê hương cho em hương bay giàn mướp
Bướm ong về ve vãn thả tơ duyên
Trái lủng lẳng với cái nhìn quen thuộc
Đếm tuổi trời tính thử được mấy niên?

Quê hương đơn sơ , thiệt thà , mộc mạc
Ngày theo ngày , tháng theo tháng dần trôi
Ta dời gót bỏ chân trời nhút nhát
Thương em nhiều về ngủ ở bờ môi.

32, Cánh Cò Quê Hương

Tác giả: Quang Nguyễn

Con gặp cánh cò
bay xa muôn mây
Mênh mông, mênh mông, quê hương đồng biếc
Con gặp mắt mẹ
rạng ngời tha thiết
Đôi mắt quê hương, trong như con sông
Ngọt ngào tuổi hồng
vui chơi giữa đồng
Con gặp cánh diều
bay theo ngàn gió
Tiếng của quê hương, tiếng mẹ nho nhỏ
Con gặp cây lúa
hiền như tóc cô
Dạy con bài hát,quê hương còn chờ
Rồi mai con lớn
bay khắp mọi miền
Như cánh cò xa, giữa trời nghiêng nghiêng
Con sẽ bay về
Quê hương bóng mẹ
Ngôi nhà mái ấm
dạt dào thương yêu.

33, Không Muốn Xa Quê

Tác giả: Tráng Sĩ

Quê hương cảnh đẹp mát lành
Không ai gian dối tranh giành lợi danh

Mỗi người một mái nhà tranh
Quý nhau tính nết trời sanh thật thà

Quê hương ta có ông bà
Bạn bè chiến hữu uốn trà sáng ra

Khung trời đẹp tựa bài ca
Ai đi xa cũng ngân nga trong lòng

Quê hương cây lúa thơm nồng
Mãnh vườn cây trái được trồng tươi xanh

Ao hồ dòng nước bao quanh
Nhẹ nhàng chim hót nhàn thanh ngoài vườn

Quê hương cây cỏ ven đường
Người dân vui vẻ biết nhường nhịn nhau

Đời người cũng chẳng có bao
Quê hương tôi đó làm sao xa đành?

34, Quê Hương

Tác giả: Nguyên Hữu

Khi bé đã biết quê hương
Dựa trên lời kể yêu thương của bà
Nào quê hương là chiếc lá
Là cánh diều
Bay tít tận trời cao
Nghe thân thương
Nghe ngọt ngào
Những lời kể
Tiếng ru còn đó
Lẫn trong gió
Vang vọng nhắc nhở
Dù ở đâu hay luôn ghi nhớ
Quê hương thân yêu
Luôn đợi
Luôn đón chờ và rộng mở vòng tay
Với những ai
Thật lòng nghĩ đến
Mắt mơ màng
Tâm hồn khát
Quê hương…

35, Quê Hương

Tác giả: Trần Đức Phổ

Quê hương là cuống rún
mẹ đem chôn sau vườn
thấm sâu vào lòng đất
như suối nguồn yêu thương

Quê hương là lớp học
bập bẹ chữ i tờ
hững bàn tay nắn nót
chép ca dao, vần thơ

Quê hương là bè bạn
thuở mười hai, mười ba
cùng tắm sông, hái ổi
chơi đá dế, chọi gà…

Quê hương là giọng nói
của cô bé cạnh nhà
tình yêu em chưa ngỏ
đã vội vàng chia xa

Ôi, quê hương còn đó
không ai cướp được đâu
xa xôi lòng còn nhớ
cho đến bạc mái đầu!

36, Quê Hương

Tác giả: Đoàn Minh Hợp 

Quê hương lời mẹ à ơi
Quê hương tiếng sếu ngỏ lời “chào anh”
Quê hương gió mát yên lành
Quê hương vườn chuối lá xanh rợp mùa

Quê hương bắt ốc mò cua
Quê hương con nít nô đùa dưới trăng
Quê hương lấp lánh chị hằng
Quê hương cô bé tròn căng hiền hòa

Quê hương lời dặn của ba
Quê hương vị muối mặn mà miền xuôi
Quê hương nước chảy cát bồi
Quê hương mộc mạc trong tôi thuở nào

Quê hương chót vót me cao
Quê hương áo vải cờ đào tung bay
Quê hương sâu đậm từng ngày
Quê hương ruột thịt sum vầy mùng năm!

Quê hương biển đảo anh nằm
Hoàng Sa nhuốm máu hờn căm quân thù
Quê hương mẻ lưới cần câu
Trường Sa bia mộ khắc sâu tấm lòng!

37, Quê Hương

Tác giả: Nguyễn Đình Huân

Quê hương là một tiếng ve
Lời ru của mẹ trưa hè à ơi
Dòng sông con nước đầy vơi
Quê hương là một góc trời tuổi thơ
Quê hương ngày ấy như mơ
Em là cậu bé dại khờ đáng yêu
Quê hương là tiếng sáo diều
Là cánh cò trắng chiều chiều chân đê
Quê hương là phiên chợ quê
Chợ trưa mong mẹ mang về bánh đa
Quê hương là một tiếng gà
Bình minh gáy sáng ngân nga xóm làng
Quê hương là cánh đồng vàng
Hương thơm lúa chín mênh mang trời chiều
Quê hương là dáng mẹ yêu
Áo nâu nón lá liêu xiêu đi về
Quê hương nhắc tới nhớ ghê
Ai đi xa cũng mong về chốn xưa
Quê hương là những cơn mưa
Quê hương là những hàng dừa ven kinh
Quê hương mang nặng nghĩa tình
Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời
Quê hương ta đó là nơi
Chôn rau cắt rốn người ơi nhớ về.

38, Bài Học Đầu Cho Con

Tác giả: Đỗ Trung Quân

Quê hương là gì hở mẹ
Mà cô giáo dạy phải yêu
Quê hương là gì hở mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè

Quê hương là vòng tay ấm
Con nằm ngủ giữa mưa đêm
Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi
Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương có ai không nhớ…

39, Quê Hương

Tác giả: Mặc Tiêu Phong

quê hương là bóng đa làng
Là đình, là hội ,là vàng ụ rơm
Quê hương khó nhọc hạt cơm
Còng lưng sức mẹ, bạc sờn áo cha

Quê hương là cội mai già
Bánh chưng ngày tết người xa tìm về
Quê hương khúc khuỷu con đê
Lũy tre đầu xóm chim về râm ran

Quê hương là cánh đồng vàng
Rộn vui mùa lúa trĩu quang gánh đầy
Quê hương như hũ rượu cay
Ủ lâu càng đậm, xa ngày nhớ nhung

Quê hương là bến cuối cùng
Xuôi tay nhắm mắt lệ chung hướng về
Cuối đời phiêu bạt sơn khê
Cũng xin nấm mộ quay về cố hương.

40, Quê Hương Anh

Tác giả: Đuyên Hồng

Quê hương anh mượt mà màu xanh
Nơi những dòng sông chảy quanh năm không biết mệt
Nơi biển khơi cứ ngày đêm gào thét
Cạn lời tình nhớ bờ bãi thân thương…
Quê hương anh có ánh trăng vàng
Rải lên đồi hoang những đêm rằm tháng sáu
Quê hương anh có mùa ve mùa sấu
Có mùa chim làm tổ, vải chín cành…
Quê hương anh cao lắm ngọn núi xanh
Mây ôm ấp quanh năm lành biết mấy
Suối róc rách nghìn năm qua miết mải
Đưa phù sa về đắp bờ bãi đồng quê…
Quê hương anh có mùa lũ về
Mùa trẻ em đến trường qua thuyền nan mỏng
Khi cuộc sống chồng chềnh đầu ngọn sóng
Mái chèo cha bươn bả giữa dòng sâu..
Quê hương anh thương nhớ buổi mưa ngâu
Bạn bè thuở chăn trâu ai còn ai mất
Nắng vàng trải châu chấu tràn mùa gặt
Cá rô ron ngọt lịm rượu nếp nhà…
Quê hương anh hoa cải hoa cà
Trắng góc vườn hoa dạ lan đua nở
Quê hương anh đỏ thắm màu phượng vĩ
Tím chiều hè bằng lăng nhớ người đi…
Quê hương anh con sóng vỗ về
Trăng vàng soi doi cát vàng gọi sóng
Hàng dương liễu thủ thì lời em dặn
Thương biển nồng ai đấy nhớ về thăm…
Quê hương anh đông lạnh rét căm căm
Người già cả bên bếp hồng kể chuyện
Nào Thạch Sanh nào Tiên nào Rồng biển
Nào cố Tấm hiền núp bóng thị chờ ai…
Quê hương anh bình minh ngát ban mai…
Mây hờ hững theo gót người xuống núi
Nơi dài rộng đo bằng quăng dao ấy
Nơi chợ Tình theo váy bước em qua…
Quê hương anh cây trái miệt vườn nhà
Nơi sếu đỏ hàng đêm về trú ngụ
Quê hương anh nơi bao vì tinh tú
Nhớ thương người nên lấp lánh trời xa…

41, Quê Hương

Tác giả: Ngọc Thạch

Quê hương mẹ ta yêu từ tấm bé
Tuổi thơ nghe sâu nặng tiếng ru hời
Đêm trăng sang nằm nghe bà kể
Chuyện chị Hằng, cô Tấm trái thị rơi

Quê hương tôi nằm bên dòng sông nhỏ
Người gọi tên con sông Mới, sông Gùa
Luỹ tre xanh nghiêng mình soi bóng nước
Chặn bước thù trong khói súng năm xưa

Quê hương ta chiều thả trâu trên bãi
Sáo vi vu no gió những cánh diều
Ta thả mắt theo đàn chim bay mải
Sông hiền hoà, con nước mát thân yêu.

Quê hương ta là những ngày đi học
Nắng vàng ươm trên cánh bướm chập chờn
Mưa đổ xuống áo lấm bùn đứng khóc
Không thuộc bài tan học vẫn còn run.

Quê hương ta những lần hô cổ động
Trống bập bùm, bụi cuốn nẻo đường thôn
Những sống mãi, muôn năm và đả đảo
Đã ngấm sâu đầu độc những tâm hồn.

Quê hương ta những đêm trời tối mịt
Dọc đường thôn Đom Đóm lập loè
Ta với bạn cùng nhau đi đuổi bắt
Về thắp đèn Đom Đóm tận khuya.

Quê hương ta những ngày hè đổ lửa
Mồ hôi người nhỏ thấm đất thân yêu
Chè xanh đậm ấm tình quê chan chứa
Tiếng cười vui theo khói toả trong chiều.

Quê hương ta mùa mưa phùn lầy lội
Chợ xa nhà, mẹ gánh bước đường trơn
Thèm bánh đúc, con ngồi bên hiên đợi
Màu mắt cha qua làn khói u buồn.

Quê hương ta là cánh đồng nước ngập
Mưa trắng trời, gió bão đập tan cây
Mẹ đi cấy chiều Đông run lập cập
Bàn chân cha bì bõm dưới ruộng lầy.

Quê hương ta là những ngày hợp tác
Đói xanh xao vẫn vác cuốc ra đồng
Người thay trâu đùa màu nước bạc
Vai kéo cày, chân đạp đất, nhớ không?

Quê hương ta là những ngày đói khổ
Sắn ngô khoai in dấu mỗi tâm hồn
Nghe tiếng kẻng bầy trẻ không dám khóc…
Nỗi kinh hoàng bao phủ khắp xóm thôn.

Quê hương ta là mùa hoa vải nở…
Trắng như sương, phủ khắp một miền quê
Ong kiếm mật, đi tìm xây tổ ấm
Hương đưa hương gọi mãi khách xa về…

42, Biển Và Quê Hương

Tác giả: Lưu Vĩnh Hạ

Quê hương ơi có còn chùm khế ngọt
Hàng dừa xanh nghiêng bóng dưới chân cầu
Bờ chuối nào gọi gió tiếng lao xao
Giậu mồng tơi bên rào còn tím thẩm

Quê hương ơi có bao giờ được chạm
Phía chân trời quần đảo của Trường Sa
Quê hương ơi ta tìm lại chính ta
Nghe như mất một phần trong cơ thể

Sóng Hoàng Sa thuở nào còn ngạo nghễ
Bờ cát dài còn đó tiếng quê hương
Chú dã tràng còn se cát biển đông
Thì quê hương không thể nào để mất

Quê hương ơi môi mềm môi ta khát
Cánh diều xưa đã lạc tự bao giờ
Huyễn hoặc nào còn đó trong giấc mơ
Ta ngồi đếm lá rừng xưa đã khép

Lòng chợt nghe biển dạt dào sóng gọi
Dấu chân buồn lún xuống lòng cát khô
Quê hương ơi ai là kẻ hững hờ
Để ta nghe trái tim mình rỉ máu.

43, Hoa Lúa

Tác giả: Hữu Loan

Em là con gái đồng xanh
Tóc dài vương hoa lúa
Đôi mắt em mang chân trời quê cũ
Giếng ngọt, cây đa
Anh khát tình quê ta trong mắt em thăm thẳm
Nhạc quê hương say đắm
Trong lời em từng lời
Tiếng quê hương muôn đời và tiếng em là một
Em ca giữa đồng xanh bát ngát
Anh nghe quê ta sống lại hội mùa
Có vật trụi, đánh đu, kéo hẹ, đánh cờ
Có dân ca quan họ
Trai thôn Thượng, gái thôn Đoài hai bên gặp gỡ
Cầm tay trao một miếng trầu
Yêu nhau cởi áo cho nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay
Quê hương ta núi ngất, sông đầy
Bát ngát làng tre, ruộng lúa
Em gái quê hương mang hình ảnh quê hương
Xa em năm nhớ, gần em mười thương
Còn bàn tay em còn quê hương mãi
Em mang nguồn ân ái
Căng ngực trẻ hai mươi và trong mắt biếc nhìn anh
Em gái quê si tình
Chưa bao giờ được yêu đương trọn vẹn…

Anh yêu em muôn vàn như quê ta bất diệt
Quê hương ta ơi từ nay càng đẹp
Tình yêu ta ơi từ nay càng sâu
Ta đi đầu sát bên đầu
Mắt em thăm thẳm đựng màu quê hương.

44, Còn Buồn Lắm Quê Hương

Tác giả: Lưu Vĩnh Hạ

Biết nói gì đây khi không còn để nói
Quê hương mình buồn đến thế phải không
Những mảnh đời luôn dồn dập tai ương
Bao cuộc sống tưởng như chừng không thể

Nhà không còn sau một lần cưỡng chế
Màn trời chiếu đất tiếng khóc than
Quê hương mình sao nhiều quá dân oan
Mà ấm no …tay chưa hề chạm đến

Anh nông phu cứ cày cứ xới
Những giọt mồ hôi thấm ướt trên ruộng đồng
Giếng nước nghèo có thay đổi gì không
Mà xu thuế chất chồng theo năm tháng

Quê hương mình nhiều người đã bán
Bán rừng, bán biển, bán cả mộ lăng
Bán quê cha đất mẹ chẳng chút bâng khuâng
Quê hương mình giờ buồn như thế đó

Biển của mình nhuộm bao giòng đen nước thảy
Như quặng đau từ nhà máy tuôn ra
Biển của mình ai thấy cũng xót xa
Thuyền chẳng ra khơi còn nằm trên bến đợi

Về Nha Trang mà lòng nghe bỡ ngỡ
Bờ biển dài mà chẳng thấy dân đâu
Loa phóng thanh toàn chỉ nói tiếng Tàu
Như lạc bước giữa dòng người xa lạ

Đã không còn bình minh những phiên chợ
Dẹp hết rồi nhường lại cao ốc thôi
Lưng mẹ còng buồn chỉ biết tới lui
Ôm bó rau,trãi ngồi trên lòng phố

Quê hương mình mỗi ngày mỗi nhỏ
Biển đảo mất dần biên giới chẳng còn mong
Nếu mai này ngồi kể nghiệp cha ông
Có dám không những người ôm vận nước

Quê hương mình ngang nhiên lũ xăm lược
Lùa người vào gieo Virus Corona khắp nơi nơi
Chúng giết người bằng hóa chất, bằng dịch bịnh cả rồi
Chúng đồng hóa dân tôi từng ngày một

Quê hương mình giọt buồn trên khóe mắt
Vầng trăng khuya thao thức giọt sầu bi
Quê hương mình đã mất rồi còn chi
Khi mặt trời không còn là chân lý

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here