khói thuốc

Khói thuốc thì ai cũng biết, rằng nó độc hại, rằng nó không tốt cho sức khỏe và rất nhiều điều xấu nữa, đúng vậy, nhưng rất ít người hiểu được, rằng khi một thằng đàn ông tâm tình với khói thuốc thì trong lòng họ đang như thế nào. Một gã đàn ông, có những thứ khói thuốc chưa kịp giết họ thì nó đã giết chết họ từ bên trong rồi.

khói thuốc

Trong nhiều bộ phim, hình ảnh một người đàn ông phì phò với khói thuốc trong đêm thanh vắng với vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi là một hình ảnh không hiếm, thậm chí là biểu tượng cho những tâm trạng ngổn ngang. Trong phim là vậy, còn trong thơ hình ảnh khói thuốc bộc lộ điều gì? Xin mời các bạn cùng đón đọc chùm thơ về làn khói thuốc đầy tâm trạng dưới đây:

1, Kiếp Phù Sinh

Tác giả: Hồng Dương

ĐÊM trầm mặc nghe sầu rơi rụng
ĐEN tủi lòng như ngục tù giam
BÓNG vờn bóng chạy bóng tan
ĐỜI hong chín đỏ đời đâm phận đời

TRONG điên loạn tơi bời điên đảo
KHÓI sương tan huyên náo thế nhân
THUỐC phun khói thuốc xa gần
VẼ vời nhân thế xoay vần lá lay

TRẦN trùng trục đời nay xạo ác
GIAN dối lòng ngơ ngác nhân sinh
QUA cầu rút ván thình lình
CUỘC chơi bất tận hỡm tình làng chơi?

VUÔNG là gập giữa vời bốn góc
TRÒN là căng khum nóc kín bên
MỘ phần xác ngụ không tên
SÂU thăm thẳm đợi hồn rên rĩ sầu

Ai muốn đập tan đầu kiếp nạn
TỰ lên cò viên đạn nhân duyên
MOI gan nhấm mật một phen
HỒN ta thấy cái máu điên của hồn

ĐỂ mỹ thiện dạy khôn mỹ thiện
LUÂN hồi về ác hiện nguyên thây
HỒI tâm sám hối đời này
XÁC tan theo xác, hồn bay theo hồn

LÊN tới đỉnh lạc cồn tiên ngự
MUÔN đăng trình theo chữ trung trinh
ĐỜI là chua chát lặng thinh
MÌNH đi mãi mãi một mình trên trăng…

2, Đợt Rét Cuối Mùa

(Huỳnh Minh Nhật)

Cơn gió khẽ ru hồn đông tê buốt
Khói thuốc buông rét lạnh một nụ đài
Tình yêu về lạc lõng giữa hoang khai
Ta nghe tiếng: Đông ơi! Mùa gió cuối

Em bên ai giữa đêm sao rong ruổi?
Tay trong tay mà sương ướt bờ vai
Mái tóc xanh lấm tấm cánh nguyệt dài
Nhớ hay quên một mùa đông thuở trước?

Sao phố cũ bỗng tiêu điều, phố hỡi?
Nhớ dáng ta như năm trước đợi người
Hay nhớ về ta với nụ cười tươi?
Mà đau đớn giữa mùa đông quạnh vắng

Ta đấy thôi! Nhưng tâm tư trầm lặng
Em kia thôi! Chỉ khác một khoảng trời
Gió cuối mùa rét lạnh nỗi đơn côi
Xơ xác quá! Hồn thơ đêm sương giá…

3, Góc Quán Nhớ Người

Tác giả: Quan Dương

Góc quán nửa đêm trời hiu lạnh
Chiếc lá rơi mình bay chao dao
Bên tách cà phê từng giọt rụng
Lờ đờ khói thuốc tỏa cong queo

Trong làn khói thuốc em hiền hiện
Đôi môi sơn đỏ mắt xâm viền
Chéo áo núp trên bờ kẽ rún
Cuống nhau phơi mặt giữa đời phiền

Khập khễnh cùng chơi trò đuổi rượt
Hên chưa ná thở cũng còn may
Vẹt lớp thời gian mờ lấp phủ
Mò mẫm tìm xưa những dấu giày

Em giống con tàu mang nỗi nhớ
Còn tôi đợi mãi cuối sân ga
Đời chất lên toa đầy tráo trở
Né sao tránh khỏi chuyện lọc lừa

Tôi giống cành cây khô trụi lá
Đứng níu mây trời gọi muôn phương
Sót chút bùi ngùi em vọng lại
Rồi loãng tan vào theo khói sương

Quán vắng nửa đêm trời chuyển lạnh
Chiếc lá đau mình thêm hắt hiu
Rụng gịot cà phê vào đáy tách
Chạnh lòng con phố cũng buồn hiu

4, Khói Thuốc Đợi Chờ

(Hoang Nghi)

Khói thuốc vây vòng nỗi nhớ nhung
Cà pê giọt đắng tỏa hương nồng
Hồn ai thơ thẩn bay lơ lửng?
Tâm trí suy tư mãi phập phồng
Khắc khoải đêm dài sau trống vắng
Ngần ngơ ngày tháng một mình trông
Người ơi sao nỡ đành quên lãng
Bỏ lại tình tôi vẫn thủy chung?

5, Đêm Khói Cay

Tác giả: Hoa Thuỷ Vu

Khói thuốc thơm dĩ vãng
Rượu nồng đượm hương tình
Nhân ảnh về chếnh choáng
Rót tràn …
Đêm lưu linh

Sa lầy vào nỗi nhớ
Không ngăn được cơn si
Trái tim dan díu nợ
Nợ…
Một người vội đi …

Trót tiêu hoang ngày cũ
Để giận hờn cho nhau
Những yêu thương ấp ủ
Buồn ..
Chưa kịp nhắn trao …

Mùa đông dài thất lạc
Ta chìm trong miên man
Mùa bão giông tan tác
Cuộc tình trôi ngút ngàn

Khói thuốc từ môi ngoan
Phả trắng đêm ly biệt
Dấu chấm hỏi đa đoan…
Lửng lơ trong nuối tiếc …

Khói thuốc cay mắt biếc
Nhạt nhoè góc phố khuya

6, Lặng Yên

(Huỳnh Minh Nhật)

Tôi ngồi lặng yên bên chiều vắng
Lắng nghe đêm rớt nặng lòng đêm
Khói thuốc ưu sầu rơi rất lặng
Tiếng ai than thở ghé qua thềm

Tôi đi trên lối ngày xưa ấy
Ơ hay sao lá cứ rơi đầy
Thu giữa hạ vàng thu sống dậy
Ngỡ ngàng bóng dáng cuộc tình say

Em tìm nỗi nhớ của chiều nay
Tôi giấu tận sâu đáy tim gầy
Em về dưới bóng chiều trở gió
Tôi ngẩn ngơ nhìn trong mắt mây…

7, Tìm Em Trong Khói Thuốc Tôi

Tác giả: Đinh Kim Chung

Tìm em giữa phố đông người
Chỉ mình em có nụ cười giống em
Thế mà sau những bon chen
Thấy em cười nụ chát toen hoẻn mồm

Tìm em trong nắng hoàng hôn
Chỉ mình em rõ đến mồn một tôi
Thế mà sau những lôi thôi
Thấy em đâu hiểu được côi cút này

Tìm em trong gió mưa bay
Chỉ mình em khiến tôi cay đắng lòng
Thế mà sau gỡ bòng bong
Thấy em mắc chỉ với thòng lọng ai

Tìm em trong những phôi phai
Chỉ mình em chết giữa dai dẳng hồn
Thế mà khi đã đem chôn
Thấy em vẫn sống giữa xôn xao đời

Tìm em trong khói thuốc tôi
Hương khơi phảng phất, hình khơi nhạt nhòa…

8, Sầu Vương Khói Thuốc

Tác giả: Peter Hy Tấn

Đêm chìm hẳn trong làn khói trắng
Ta nhìn theo điếu thuốc tàn dư
Rít một hơi, cả trăm vạn mong chờ
Buông khói ra là ngàn ngàn nỗi nhớ

Tay run run đâu phải là ta sợ
Mà bởi vì ta tiếc cho ban mai
Đến sớm quá rồi ru chiều ngủ vội
Khép lòng sầu, khói thuốc vướng lòng ai.

9, Tàn Đêm

(Huỳnh Minh Nhật)

Tim ta đã giá tự bao giờ?
Từ thuở thu chiều tím mộng mơ?
Hay buổi hoàng hôn trời lạnh ngắt
Khói thuốc phất phơ bạc ngõ chờ…

Ta hỏi gió buồn em nơi đâu?
Hỏi ánh trăng gầy suốt canh thâu
Gió trốn đằng sau nhành hoa trắng
Trăng nấp làn mây giấu nỗi sầu

Em giận mùa thu lá rơi chăng?
Hay dỗi hoàng hôn mây tím giăng?
Để mùa đông đến cô đơn quá
Vắng cả màn đêm, ánh nguyệt tà

Ta ngồi ngơ ngẩn dưới cây già
Mắt buồn đẫm lệ tựa mưa tuôn
Trách tình duyên thế ưa ly biệt
Tàn đêm quanh quẩn với nỗi buồn…

10, Con Đường Khói Thuốc

Tác giả: Trần Văn Lương

Hồn thất thểu lang thang,
Mơ màng theo tiếng guốc.
Tay bút nghiên gầy guộc,
Đường khói thuốc mong manh.

Con phố đổ chênh vênh,
Sầu lênh đênh đỉnh dốc.
Đốm lửa buồn cô độc,
Chiều Đại Học xót xa.

Lần lữa tháng ngày qua,
Xác hoa tàn nhạt vết,
Tuổi học trò mỏi mệt,
Màu khói chết bơ vơ.

Đà Lạt vắng, trời thưa,
Phố dài, mưa trăn trở.
Quán bên đường hé mở,
Người bỡ ngỡ quen nhau.

Đèn gác trọ xanh xao,
Đêm hư hao, giấc vỡ,
Bụi quen dần sách vở,
Tình trót lỡ trao nhau.

Trầu đã bén hơi cau,
Ngọt ngào câu hẹn ước.
Ngõ khuya về trơn trượt,
Nhè nhẹ bước bình yên.

Hồ lạnh đắm sao đêm,
Chân khuya mềm dấu cỏ.
Con trăng già tróc vỏ,
Nhìn gió, sắt se lòng.

Từng đốm thuốc đỏ hồng,
Nở bừng cong ánh mắt.
Khói tình thơ đắng ngắt,
Lần khóa chặt bờ môi.

Người mải bận rong chơi,
Trong khung trời bướm mộng,
Nên nửa đời thi hỏng,
Đành tuyệt vọng lên đường .

Thân vất vả chiến trường,
Khói buồn vương dấu đạn.
Rồi theo chân bè bạn,
Người gặp nạn, xuôi tay.

Thiên cổ, áng mây bay,
Có còn hay chốn cũ,
Cánh hoa vàng héo rũ,
Vẫn ấp ủ chờ mong.

Gió lạ hú đồi thông,
Sương đông bồng nắng quái.
Chân xanh mùi cỏ dại,
Lòng biết mãi xa nhau.

Kỷ niệm tự năm nao,
Thầm lao xao trăn trối.
Mắt đong đầy bóng tối,
Hương khói giỗi hờn tan.

Lời lệ nhỏ miên man,
Mảnh hồng nhan lem luốc.
Trên lối về quen thuộc,
Khói thuốc chẳng còn bay.

11, Giọt Đắng Tương Tư – Nỗi Nhớ Đầy

(Vọng Âm)

Ghé quán bên đường ngồi một góc
nghe giọt cà phê gõ điệu buồn
thả nỗi niềm riêng theo khói thuốc
thổi những vòng quay điệu vấn vương

Quậy chút đường thêm cho đỡ đắng
khua muỗng thật đều nhịp cô đơn
nỗi nhớ trong tim còn trĩu nặng
uống một ngụm đầy lại đắng hơn

Thời gian vẫn chảy theo từng giọt
(đen lắm cuộc đời – đôi mắt em)
cứ đuổi theo nhau như đùa cợt
bỏ lại tôi cùng chiếc ghế quen

Giữa ánh đèn khuya ngồi soi bóng
khói thuốc pha cùng chút đắng cay
cà phê rơi xuống vùng tĩnh lặng
giọt đắng tương tư – nỗi nhớ đầy…

12, Làn Khói Thuốc

Tác giả: Hoàng Thanh Tâm

Một mình một nỗi niềm riêng
Rít từng hơi thuốc khói huyền bay bay
Khói bay mà ngỡ dáng ai
Chờn vờn mộng mị ngà say mộng tình.

Khói bay quyện bóng với hình
Gửi thương vào nhớ chồng chềnh hư vô
Làn sương làn khói mơ hồ
Mờ mờ ảo ảo dạt xô ưu phiền.

Khói bay ta ngỡ cõi tiên
Đời thường mộng thực hoặc huyền hanh hao
Gửi hình vào ngọn khói nào
Làn nào cho nhớ sợi nào cho em.

Vàng tay khói thuốc môi mềm
Vàng căn phòng nhỏ bóng em nhạt nhòa
Khói thuốc nhuộm mái tóc pha
Sương lam hòa lệ tình xa khó gần.

13, Bão Giông

(Huỳnh Minh Nhật)

Chiều trở gió, màu hoàng hôn rạn vỡ
Sao tôi nghe nắng rót mật trên đầu?
Trời giông tố rối bời đôi lọn tóc
Ước lệ tràn nhưng lệ lại luồn sâu

Những ân tình gió hỡi cuốn về đâu
Thơ rơi hoang trên khói thuốc buồn rầu
Chiều lặng lẽ vuốt bàn tay năm ngón
Buổi nắng về ai biết có còn nhau?

Trời cuồng nộ yên bình xa lạ quá
Ai nhớ – quên – quên – nhớ một ai rồi?
Tình nổi gió đẩy đưa đời xuôi ngược
Biệt ly rồi có nhớ cũng đành thôi!

Mưa ướt mềm hoen mi mắt xa xôi
Lối đi xưa rêu mốc phủ chân đồi
Tình gục chết chắc trời xanh? Có lẽ!
Gió đan tình, giông bão ở trên môi…

14, Điếu Thuốc Trong Đêm

Tác giả: Lê Văn Nhơn

Điếu tàn thuốc ta cầm ta hút
Đêm lạnh về từng phút từng giây
Làm con tim đắng ngất ngây
Buồn trong gió thổi hao gầy nhớ mong.

Tình xưa cũ lặn trong nổi nhớ
Kỷ niệm xưa tan vỡ lâu rồi
Duyên hờ mộng ước xa vời
Mình anh thao thức đơn côi một mình.

Tàn điếu thuốc cuộc tình dần lặng
Nuốt tâm tư xa vắng ái trần
Chôn vào quá khứ xa dần
Tan theo làn khói vô ngần lãng quên.

Thôi từ bỏ thuyền quyên hẹn ước
Để mối tình se bước mà đi
Tìm nơi trao gửi thầm thì
Bên hồng duyên mới phong thì thế gian.

15, Bài Cát Ngọc 26

(Khiếu Long)

Trong hư ảo – tiếng em cười
Đời thêm một tuổi mấy mươi năm tình
Thắp lên ngọn nến riêng mình
Quán đêm khói thuốc lung linh mộng sầu

Hình như tóc đã điểm màu
Cô đơn em đã về đâu giữa đời
Xa xôi rồi những ngọt mời
Còn chăng những giọt sầu rơi não nề

Đêm hoang vu – bóng ai về
Tìm nhau trong những cơn mê thuở nào
Cho nhau ngày tháng ngọt ngào
Hồn bâng khuâng giấc chiêm bao chập chùng…

16, Bên Làn Khói Thuốc

Tác giả: Vạn Vương Sầu

Giờ này ai đã ngủ say,
Còn tôi ngậm điếu thuốc cay đắng lòng,
Ngày mai người sẽ lấy chồng,
Bỏ lại quá khứ màu hồng xưa kia.

Khói thuốc bay…buồn trăm phía,
Cuộc tình ngang trái chia lìa cách đôi.
Không sợ số kiếp đơn côi,
Bản thân tự trách nghèo rồi mất em,

Để mai quặn lòng ngó xem,
Người ta hạnh phúc ấm êm cuộc tình.
Canh năm trời ló bình minh,
Điếu thuốc tàn lụi…thình lình lệ rơi.

Tim này xin trả lại người,
Khuyết đi nửa mảnh trọn đời nát tan.

17, Đêm Không Ngủ

(Huỳnh Minh Nhật)

Phố về đêm không gian buồn vắng lặng
Văng vẳng đây trăm nỗi nhớ xa nguồn
Em đã ngủ mộng chờ trên tóc rối
Hay nặng lòng thao thức giữa trùng dương?

Trăng mệt rồi quỳ gối ướt hơi sương
Ai nhớ ai quanh quẩn ngã ba đường
Nghe tiếng phố: thanh âm thôi vồn vã
Đêm lặng lờ… lòng phố vẫn xôn xao!

Khuya ngủ rồi và anh đây không ngủ
Sương ngưng rơi nhưng khói thuốc giăng đầy
Nhớ nhung nào nhuộm tím những loài mây
Giữa đêm tối, vỡ òa, đây: thương nhớ!

Tối thăm thẳm dấu nỗi niềm trăn trở
Làm sao quên một cái nắm tay đầu?
Thơ viết hoài viết mãi chẳng thành câu
Sao quên được xót xa đầy thân đợi

Ôi dư tình còn đọng giữa ngàn khơi!

Thôi xa rồi một thuở đón đưa nhau…
Bình yên chăng trong những giấc nhiệm màu?
Anh không biết vì đêm sâu thức trắng
Đêm dậy rồi, phố đã ngủ bao lâu?

18, Thao Thức Bên Điếu Thuốc Tàn

Tác giả: Hạnh Kim

Đêm canh thâu đốt tàn hơn nửa điếu
Trăn trở tình xa khuất bóng thời xưa
Một chút hương thoảng khói thuốc đu đưa
Hồn lãng đãng tình thơ người chấp bút

Ngàn đêm nhớ, vạn đêm buồn ray rứt
Giọt sầu loang nhỏ thấm ướt từng trang
Sao tơ lòng mãi rối sợi bẽ bàng
Tình vọng tưởng nghe tim buồn tê tái.

19, Bâng Quơ

(Toàn Tizy)

Đêm khuya tĩnh lặng biết về đâu
Giọt đắng cà phê rót cạn sầu
Khói thuốc ngập tràn giăng nỗi nhớ
Tôi ngồi thao thức với đêm thâu

Một mình rảo phố chờ ngày sang
Cơn gió đêm khuya lạnh ngỡ ngàng
Phố vắng thưa người, nhiều hẻm nhỏ
Tôi về mỗi góc, vắng… thênh thang!

20, Tìm Giữa Hồn Thu

(Huỳnh Minh Nhật)

Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Huế đêm gầy nguyệt lạnh phơi phơi
Ta lê gót cố đô sương khói
Rót trăng gầy ngồi uống chơi chơi

Phố cất tiếng tang tình mây xám
Thu u hoài gợn bóng heo may
Hương tóc cũ chừ xa dặm dặm
Đã phong rêu giăng kín nơi này

Ta biết tìm nơi đâu để nhớ
Dáng ai chờ lỗi hẹn chiều mưa?
Ôi ta hét tên ai trong gió
Tiễn xanh xao vội vã chuyển mùa

Trăng chênh chếch soi bóng bên cầu
Như kiếm tìm đáy mắt sâu sâu
Tiếng thở dài tự tôn đâu nhỉ?
Tóc lần phai sắp bạc mái đầu

Mồi điếu thuốc tìm em trong khói
Em có về đón Huế thu nay?
Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Cho ta buồn uống nguyệt mềm say!

21, Đêm Lạnh Lẽo

(Huỳnh Minh Nhật)

Đêm lạnh lẽo khói giăng mờ đỉnh núi
Chỉ còn đây mây xám giữa lưng trời
Tôi góp nhặt những tơ tình hoang dại
Gởi về em một nửa của lòng tôi

Rồi có lẽ lời thơ tràn mộng mị
Tim ngang tàn xé nát tiếng yêu đau
Đôi chân bước bờ môi nồng thi vị
Gởi về em một nửa vết hằn sâu

Ai tìm ai hạt nắng buổi ban đầu
Duyên tan vỡ vỡ tan tình vay trả
Bước qua nhau ánh mắt nhìn xa lạ
Ta thuộc về hoài niệm của đời xưa

Trăng trốn rồi và đêm sẽ là mưa
Tay áo cũ bạc màu hương tình khóc
Đôi chân bước ướt màn khuya nhằn nhọc
Đêm mặn nồng sáng rạng cõi hồn yêu

22, Mưa Giết Một Mùa Trăng

(Huỳnh Minh Nhật)

Mưa thế này đêm đến biết còn trăng?
Hay sương khói bủa giăng đầy lối phố
Những gốc cây sẽ nhuốm màu lá đổ
Tim hao gầy bão tố, máu tình rơi?

Mưa cho sầu nằm bệnh khóc tình đau
Duyên yêu xưa vương vấn níu chân sầu
Ngã ba đường hắt hiu hình bóng lạ
Tự buổi nào ta đã lạnh lùng nhau?

Ha! Tim đau đớn lòng ta vui quá!
Mưa thênh thang hồn ứa lệ đong đầy
Đây con đường in bóng nước chân mây
Mưa bất tận trải dài trong khóe mắt

Tình trỗi dậy từng cơn bong vết cắt
Thôi rồi đây trăng chết giấc mơ trưa
Người gỡ hết tình xưa, ta trói chặt
Phương trời nào người quên hết hay chưa?

Ôi trong lòng, ngoài phố, ở đâu mưa?
Uớt cõi lòng mà hanh khô vạt áo
Chân ta bước u mê về hư tạo
Mưa thế này, chắc chết một mùa trăng…

23, Mưa Khóc Tình Xưa

(Huỳnh Minh Nhật)

Ngày ấy hạ buồn tiễn em đi
Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì?
Heo hút lưng trời mây lặng lẽ
Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly

Biết nói gì đây phút chia tay?
Nửa tình tha thiết nửa đổi thay
Một nửa hạ tàn trên hè phố
Vàng thu một nửa nỗi niềm này

Lá mãi xôn xao lời của lá
Sầu vẫn gợi sầu ta với ta
Khói thuốc giăng mờ đêm khuya lạnh
Lững thững trôi về nơi xứ xa

Đêm nay mưa rớt bạc trăng phai
Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài
Miên man đợt gió lùa vai áo
Có phải mưa buồn mưa nhớ ai?

24, Mây Chiều

(Huỳnh Minh Nhật)

Áng mây hồng cuối trời xa ấy
Cuối chiều rồi sao vẫn rong chơi
Nắng đã khuất lưng đồi rồi đấy
Ở nơi này mưa bắt đầu rơi

Làn mây khóc hoàng hôn lất phất
Rất nhẹ nhàng chợt hóa biển dâu
Ta mơ mộng hồn ai ngây ngất
Rất nặng lòng, tan biến về đâu?

Hoàng hôn tím, trời mưa ướt áo
Mây u sầu mây khóc vì ai?
Khói thuốc rớt màn đêm mờ ảo
Ta điên cuồng một nửa trăng phai

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here