Tâm trạng của con người có phần tương liên với chuyện nắng mưa của đất trời. Có người thích mưa, có người thích nắng. Mưa thì thường đem lại tâm trạng u hoài, còn nắng đem đến cảm xúc tích cực, vui vẻ, đôi khi mãnh liệt. Tuy vậy, cũng không phải tất cả, nhiều khi con người ta buồn giữa những ngày nắng thật đẹp. Tâm trạng con người là vậy, muôn hình muôn vẻ.
Vậy các nhà thơ đã viết về nắng như thế nào? Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi đến các bạn chùm thơ về nắng hay và giàu xúc cảm:
Một bông hoa không thể nở nếu không có ánh nắng và con người không thể sống thiếu tình yêu.
1, Say Nắng
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Mặt trời mai ấy đỏ ong
Nàng tiên hóng mát trên hòn cù lao
Mùi xiêm thơm tựa sen ngào
Áo xiêm: nhuộm nắng hồng đào chưa khô
Bỗng trong im lặng như tờ
Hương gì ngan ngát giả đò say sưa
Gió ơi lại đấy mà ngừa
Tôi đứng xa lắm xin chừa tôi đi
Hồn tôi mắc cỡ là vì
Không quen thưởng thức cái gì ngất ngây
Như là ánh sáng vàng lay
Như thơ sắp sửa phô bày yêu đương
Nơi đây mây gió chán chường
Ý gì tiên nữ đo lường tình tôi
Tôi toan hớp cả ánh trời
Tôi toan đớp cả miếng cười trong khe.
2, Nắng Đào
Tác giả: Huy Cận
Nắng đào mặt chị khéo tươi
Thong dong em lá đưa cười khắp thôn
Mậm hồng thắp với chồi son
Tưởng đâu sắc thắm dậy hồn thu xưa
Ngợ ngàng là bước người thơ
Xóm quen đã lạc đường mơ lối nào
3, Hoa Giữa Nắng
Tác giả: Huy Cận
Hoa chanh cánh tím mùi hương thoảng
Nở góc vườn em anh nhớ dai
Thơ giữa cuộc đời, hoa giữa nắng
Du xuân con bướm quạt hương dài.
4, Mùa Đông Nắng Ở Đâu?
Tác giả: Xuân Quỳnh
– Mùa hè nắng ở nhà ta
Mùa đông nắng đi đâu mất?
– Nắng ở xung quanh bình tích
Ủ nước chè tươi cho bà
Bà nhấp một ngụm rồi: “khà”
Nắng trong nước chè chan chát
Nắng vào quả cam nắng ngọt
Trong suốt mùa đông vườn em
Nắng lặn vào trong mùi thơm
Của trăm ngàn bông hoa cúc
Nắng thương chúng em giá rét
Nên nắng vào áo em dày
Nắng làm chúng em ấm tay
Mỗi lần chúng em nhúng nước
Thế mà nắng cũng sợ rét
Nắng chui vào chăn cùng em
Các bạn để ý mà xem
Trong chăn bao nhiêu là nắng
Mà nắng cũng hay làm nũng
Ở trong lòng mẹ rất nhiều
Mỗi lần ôm mẹ, mẹ yêu
Em thấy ấm ơi là ấm!
5, Nắng Hanh
Tác giả: Anh Thơ
Mới tinh sương rực góc trời mây lửa,
Cây đứng im từng chiếc lá khô rơi.
Những ao tù nước bèo xanh cạn nửa
Đường ra đồng, như đi trên lá áo tơi.
Mặt trời lên lũy tre xa cháy đỏ
Lão ông chống gậy lần ra sau.
Những đàn bà tung rơm phơi ổ,
Mũi khô dòng, bầy trẻ vắng ruồi bâu.
Ngoài quán chợ với chiếc khăn mỏ quạ
Cô gái làng ghé nón sau bồ cau.
Nhưng nắng hanh cũng làm cô đỏ má
Cho thêm duyên trên miệng thắm quết trầu.
6, Hoa Giữa Nắng
Tác giả: Huy Cận
Hoa chanh cánh tím mùi hương thoảng
Nở góc vườn em anh nhớ dai.
Thơ giữa cuộc đời, hoa giữa nắng
Du xuân, con bướm quạt hương dài.
7, Nắng
Tác giả: Anh Thơ
Phố rãi trang trang nhựa chảy đường,
Từng làn bụi trắng toả như sương.
Ngựa xe rộn rịp vào chen nắng,
Tủ kính hàng ai chói bóng gương.
Ve núp cành xanh ngốt tiếng kêu
Liễu xa không chút gió buông chiều
Chòm xoan ngùn ngụt rời hoa lửa,
Khắp mái nhà cao nắng lợp điều.
Hồ thẳm trời xanh nước loáng gương
Mây xa, dây thép đứng chăng đường
Êm êm phố vắng cây đan lưới,
Nắng lọt cành thưa nhảy nhót tường.
Ga vắng mênh mông chẳng bóng người
Chân trời vương chút khói xa xôi
Từng con đường sắt dài trong nắng
Mơ một toa tàu chở gió khơi.
8, Hoàng Hôn Vắng Nắng
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Hoàng hôn không anh trời vắng nắng
Bước trên ngõ cũ lắng tâm tư
Như én nhỏ lạc bầy xa xứ
Em lạnh lòng hai chữ tình yêu
Con đường quen khung cảnh tiêu điều
Gió chiều về càng thêm hiu hắt
Đôi vai em cô đơn lạnh ngắt
Gọi tên anh đau thắt con tim
Đôi chân em cứ mãi đi tìm
Một khoảng trời lặng im không gió
Để nhớ về những ngày xưa đó
Rồi chôn vào góc nhỏ tim em
Chiều tàn quạnh vắng nhá nhem
Ve lặng im đem về tĩnh lặng
Những hoài niệm ùa về trĩu nặng
Ký ức buồn cay đắng tràn mi…
Ánh nắng là báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu, buồn ít thôi rồi đón nhận sự ấm áp sau những ngày giông
9, Chút Nắng Chiều Đông
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Chiều ngả nắng, vài sợi dư hương nhạt
Mà ấm lòng băng giá kẻ tha phương
Nắng thênh thang trải rộng cả con đường
Xô lạnh lẽo nghiêng đầu bên góc phố
Ta vẫn chờ một hoàng hôn nắng đổ
Tháng mười hai trôi dạt bến bờ yêu
Để dập dìu quên lãng nỗi quạnh hiu
Rồi lịm tím chút hương tình xưa cũ
Phố hỡi phố! Yêu bao nhiêu là đủ?
Tình hỡi tình! Hỡi giấc ngủ tình say!
Đông ghé rồi ai vẫn đợi ai đây?
Nắng chiều nay một lần hay mãi mãi?
Ta đã biết rằng người không trở lại,
Vậy cuối đường hư ảo dáng hình ai?
Bởi ta điên hay ấy tiếng thở dài…
Có phải em giữa chiều thơ lạnh buốt?
10, Cho Hạnh Ngộ Muộn Màng
Tác giả: Hoa Nắng
Cụm mây trắng hiền như tà áo lụa,
Chấp chới vờn buồn hạnh phúc mong manh.
Nắng cuối ngày nhạt nhòa vương cỏ úa.
Em khẽ khàng dần bước khỏi đời anh.
Xin gởi lại giấc mơ yêu mùa Hạ.
Hãy xem em như một thoáng bâng khuâng …
Mai có thể lòng anh em vẫn đến,
Theo ánh mai một buổi sớm Đông nào.
Chỉ thế thôi, lóe lên rồi tắt lịm,
Như một lần hồn đã mộng xôn xao.
Em khuất cuối phương buồn mây giăng tím.
Dòng đời trôi, lặng lẽ tạ từ nhau …
Ôi! còn quá nhiều điều không thể nói.
Mùa giao nhau phút hạnh ngộ muộn màng.
Sao nỡ trách gió vô tình dun rủi,
Nên nỗi sầu vẫn canh cánh cưu mang.
Đừng hoài vọng và đừng chờ đợi!
Anh, cuộc đời , ai trả lại thời gian??
Chỉ thế thôi, không có lời từ giã.
Giấu nỗi lòng, nhẹ bước khỏi đời nhau.
Xin cảm ơn những tháng ngày anh đã
Ghé dìu em vào giấc mộng ban đầu.
Mai có thể một chiều nơi bến lạ,
Còn bồi hồi khi nhớ giấc chiêm bao…
11, Nắng Tháng 6
Tác giả: Huỳnh Minh Nhật
Đến chi hỡi nắng buồn tênh tháng sáu?
Lặng nghe đi tiếng gió khóc chia lìa
Khi bụi phấn chẳng còn vương tà áo
Người đã về mơ ước phía bên kia
Ta gọi ai? Nắng có buồn chăng nắng?
Người tháng sáu sao mãi chẳng thấy về
Tim khắc khoải lời biệt ly mùa hạ
Nỗi tư tình giăng ngập kín hoang kê
Chà, nắng hỡi! Hãy quay về chốn ấy
Để ta buồn thêm lần nữa rồi thôi
Nắng không thấy hay giả vờ không thấy?
Em xé tan tháng sáu của ta rồi
Phút giao mùa ta đã ước mưa rơi
Để cuốn trôi bao giấc mộng nửa vời
Ơ hay! Nắng? Tiếng rơi chiều rất khác
Vắng em rồi, có phải nắng chơi vơi?
12, Giữa Mùa Nắng Gắt
Tác giả: Vũ Hoàng Chương
Tận đáy mùi hương giấc cỏ chìm;
Đỉnh cao tiếng hót đậu hồn chim.
Lá thư tình đợi trời xa tắp,
Dưới bóng nào đây ngủ trái tim?
13, Trong Nắng Trưa
Tác giả: Hồ Dzếnh
Em ạ, lòng tôi, tôi ngỡ đâu
Ðã dâng em hết buổi xuân đầu
Trời xưa huyển lộng màu hoa, nắng
Trong thoáng thơ vàng, len ý đau…
Tôi là đứa trẻ ngủ trong nôi
Bừng tỉnh, vì nghe mộng vẳng lời
Ðất bỗng thêu hoa, tôi bỗng lớn
Mong tìm lứa bạn, sánh duyên đôi
Tôi bước vào đời, tự ngõ xưa
Nôi hiu gió sớm, xế buồn trưa
Thuyền tre nằm ngủ trong mơ trúc
Buông lặng chiều mi, lớp bóng vừa
Nôi giải sông hiền ngây nước da
Của người em gái chớm niên hoa
Bâng khuâng, nghe thoảng lời yêu mới
Say rộn hồn vui lẫn bóng tà…
Em đến, tôi còn nhớ áo xanh
Miệng cười: thơ sáng, mắt long lanh
Tóc mây vắt lỏng niềm duyên dáng
Che nửa phong ba, nửa mát lành
Em đi, tất cả mùa hoa thắm
Tôi vén rèm mây, ngó bốn trời
Bụi trắng… Thời gian lên sắc trắng
Giật mình: gà gáy nắng trưa, rơi…
14, Nắng Mới
Tác giả: Lưu Trọng Lư
Mỗi lần nắng mới hắt bên song.
Xao xác gà trưa gáy não nùng;
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.
Tôi nhớ Me tôi thuở thiếu thời,
Lúc Người còn sống, tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ Người đưa trước giậu phơi.
Hình dáng Me tôi chửa xoá mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè, trước giậu thưa.
15, Nhặt Nắng
Tác giả: Nguyễn Bính
Cô gái nhà ai ở xóm Đông,
Sang đây một sớm nắng vàng trong,
Cùng hai cô bạn bên bờ giếng,
Nhặt nắng trong cây, kể chuyện lòng.
Tôi về dưỡng bệnh ở nơi đây,
Nhà trọ thân đơn tối lại ngày,
Từ buổi nhìn qua song cửa sổ,
Bệnh dường như khỏi, dạ chưa say.
Tôi ở thôn Đoài, cô thôn Đông,
Biết còn gặp gỡ được nhau không?
Cách hai bờ giếng nhưng xa cách,
Như kẻ đầu sông, kẻ cuối sông.
Giếng cạn nên khôn thả cá vàng,
Khôn nhờ gió sớm nhắn tin sang.
Lá ơi và gió ơi! tôi biết
Tình chửa chung đôi đã lỡ làng.
Cô chẳng bao giờ biết đến tôi,
Mà tôi dan díu mấy đêm rồi.
Mấy đêm dan díu người trong mộng,
Mộng tỉnh, canh tàn, châu lệ rơi…
Chòm hoa dâm bụt bên bờ giếng,
Nở đỏ như muôn mảnh lụa điềụ
Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám,
Nhận là mình đã bắt đầu yêu.
Nhà trọ từ nay thêm bóng cô,
Nhưng tôi hồn mất tự bao giờ!
Tôi mong nhớ lắm! tôi mong mỏi
Một buổi nào đây chẳng hẹn hò.
Cô lại sang đây, cô lại ngồi,
Bên bờ giếng nhặt nắng vàng rơi.
Nắng vàng rơi mãi bên bờ giếng,
Sao nắng vàng không hẹn một lời?
*
Tình có cho đi chẳng có về,
Lòng kêu gọi mãi chẳng ai nghe.
Cho nên từ đấy tôi ngơ ngẩn,
Làm những bài thơ lạc cả đề.
16, Nắng Tươi
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Mây hờ không phủ đồi cao nữa
Vì cả trời xuân tắm nắng tươi…
Hơi nắng dịu dàng đầy nũng nịu
Sau rào khẽ liếm cặp môi tươi…
Môi tươi thiếu nữ vừa trang điểm
Nắng mới âm thầm ước kết hôn
Đưa má hồng đào cho nắng nhuộm
Tình thay! Một vẻ ngọt và ngon…
Lá xuân sột soạt trong làn nắng
Ta ngỡ, em ơi vạt áo hường
Thứ áo ngày xuân em mới mặc
Lòng ta rộn rã nỗi yêu thương.
17, Nắng Chiều
Có phải mắt em trong chiều biếc
Cho anh thương nhớ ngẩn ngơ lòng
Sợi nắng hoàng hôn vương mái tóc
Buông chùng tơ liễu giữa thu không
Thuở ấy giấu lòng một tiếng thương
Ôm ấp mộng mơ cõi miên trường
Ngoài hiên lá đổ chờ trăng sáng
Khe phòng trăn trở một niềm vương
Mùa đến mùa đi mùa lại qua
Thu qua thu lại thu đi xa
Xác xơ cành lá, xơ xác phố
Niềm nỗi riêng mang vẫn mặn mà
Bên ấy chiều nay có vui không?
Chắc vẫn mây xanh, vẫn nắng hồng
Nhớ chăng một người thời xa đó?
Buồn nắng buồn mưa mãi chờ trông
18, Nắng Vàng
Tác giả: Hàn Mặc Tử
Mê trăng là đâm mê trinh tiết
Mê nắng vàng như phối hiệp tình duyên.
Phơi lòng chi, cho áo gió ngả nghiêng
Đem trong chữ muôn câu thêm sáng nghĩa
Xuân trên má, ý thơ lan thấm thía
Hây hây mơ, chín gấc giữa mùa hương.
Cô đương đi, – tôi đương thả dây thương
Sẽ cuống quýt trên đôi môi luôn chớp,
Nắng sẽ dai và trí cô sẽ ngớp,
Ý ưng đi, -nhưng chân vướng tơ yêu…
Môi bối rối, không lẽ nói cho nhiều
Bị mắc cỡ với muôn chim đường bộ
Cô say nắng, hay nắng say tiếng thơt.
A ha ha! Trong một phút thôi miên!
Nín hơi thơm bằng sức điện tình truyền
Tôi gò được một mùa xuân phẩm tiết.
Mùa xuân ấy là lòng tôi tha thiết.
Mê cuống cuồng say điêu đứng vì thương
Ôi chao ôi! Trong nắng rực mùi hương…
19, Một Thoáng Nắng Ấm Quê Hương !!!
Tác giả: Dang Dat
Xuyên qua cành lá lung linh
Nắng Xuân tỏa sáng Bình Minh rạng ngời
những ngày phiêu bạt xa xôi
Lòng thèm Ánh Nắng Quê Tôi Đêm Ngày !
Nắng soi tươi tốt Lúa Cây
Nắng về ấm áp những ngày Đầu Xuân
Nắng Cao Nguyên ! Nắng Đồng Bằng
Nắng về Thành Phố Sài Gòn thân yêu !
Nắng Cửa Đông ! Nắng Cửa Tây
Nắng đường Nguyễn Huệ ! trưng đầy Hoa thơm
Nắng đường Lê Lợi – Thánh Tôn
Nắng qua Bến Cảng Nắng Hôn Sài Gòn !
Nắng còn giữ vẹn Lòng Son ?
Hay là Nắng đã không còn Nét Xưa
Cuộc Đời Sớm Nắng Chiều Mưa
Lòng Người Lữ Khách vẫn chưa phai nhòa !
Hôm nay nhìn Nắng Phương Xa
Lòng càng chạnh nhớ Quê Nhà Nắng Xưa !!!
20, Gởi Nắng Về Em
(Huỳnh Minh Nhật)
Phương ấy bây chừ rét phải không?
Nơi anh vẫn phủ màu nắng hồng
Xót xa xin gởi về thương nhớ
Mong em ấm lại tháng ngày đông
Sáng nghe đài báo nơi ấy gió
Giá rét phong sương ngập trắng trời
Đêm về song cửa lưa thưa tuyết
Vắng rồi, em có thấy chơi vơi?
Anh nhớ tháng ngày mình bên nhau
Ngồi nghe em kể chuyện mai sau
Đi qua mùa đông đầy sương giá
Bây giờ buốt lạnh một niềm đau
Chiều nay nắng rơi đầy trước ngõ
Nhờ gió gởi về nơi phương xa
Dẫu biết em đang bên ai đó
Quên rồi cái thuở cuộc tình ta…
21, Giọt Nắng
Tác giả: Nguyễn Hoàng Long
Chiếu qua kẽ lá vàng
Ánh lên tâm hồn tôi
Sự oi nồng gay gắt
Ôi giọt nắng – tình hạ
Giữa bầu trời thênh thang
Ôi giọt nắng, giọt nắng
Một giọt nắng đậu trên môi em cười
Một giọt nắng lãng mạn và dễ thương
Một giọt nắng làm tim tôi chới với …
Giữa bầu trời về hạ
Giọt nắng kia thảnh thơi
Từng giọt nắng lung linh
Chiếu xuyên qua kẽ lá
Ôi giọt nắng giọt nắng
Trải qua những tháng ngày
Liệu giọt nắng có vơi
Liệu tình hạ vụt tắt ?…
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã tắt dần tiếng xuân
Ôi tình hạ nồng nàn
Giọt nắng vàng mơ mộng
Chiếu xuyên qua kẽ lá …
Ôi giọt nắng chỉ tim tôi mới hiểu
Một giọt nắng dành riêng tuổi học trò
Một giọt nắng chứa đầy những khát vọng
Một giọt nắng nâng hồn tôi bay lên…
22, Một Mình
Tác giả: Hoa Nắng
Một mình hứng giọt nắng mai
Một mình đối diện ngày dài, buồn tênh
Một mình giữa chiều lênh đênh
Ðắm chìm trong cõi Nhớ-Quên, kiếm tìm …
Một mình lẩn giữa màn đêm
Một mình lặng lẽ bên thềm ngắm trăng
Một mình ngồi với băn khoăn
Cuối đầu nghe thoáng ăn năn, lời buồn …
Một mình với những bất thường
Một mình nhặt những chán chường chung quanh
Một mình – thương cả thế gian
Buông dài tiếng thở, hoang mang – một mình …
23, Đoản Thơ Xanh
Tác giả: Hoa Nắng
em viết cho anh một đoản thơ xanh
trong một phút lòng bình yên bất chợt
ơi mùa hạ, đồi cỏ hiền xanh muớt
gió ru êm những rung động dịu dàng
chiều thả từng cụm nắng nhỏ mênh mang
trời xanh biếc giăng nỗi buồn rất mỏng
những cánh chim vẫn bay xa tìm mộng
trái tim em thì đỗ bến bên anh
hạnh phúc bình thường, như buổi hạ xanh
ngồi bên nhau giữa đồi thông bát ngát
thật êm ả, em nghe tim mình hát
những nỗi buồn em đã chẳng nhớ tên
những ngày buồn xin chìm với lãng quên
như cuộc sống chưa từng lên sóng gió
xin giử cho em khoảng trời nho nhỏ
nơi có anh, em và phút bình yên
24, Hương Vị Tình Yêu
Tác giả: Nắng Xuân
Em đã khóc ngay khi vừa tỉnh giấc
Khi ngước nhìn lên những vạt nắng trong ngần
Tiếng ve ngân ra rả ngoài sân
Buồn ập đến khác nhiều lần… trước đó.
Buổi sáng của em xưa…
Những ước mơ nho nhỏ
Thật lạc quan và nồng thắm hương đời
Cửa sổ mở toang
Em chào, gọi mặt trời
Mở lồng ngực hít căng đầy nhựa sống
Những cánh hoa hồng tươi trong
làn sương sớm mỏng …
Rực rỡ kiêu sa
như mời gọi tương lai.
Nhưng lâu nay…
buồn… ập đến… mỗi ngày
Em có anh rồi
Phải chăng là sự thật ?
Vui bên anh
Tình yêu dâng chất ngất.
Rồi chợt buồn mỗi khi nghĩ loanh quanh:
Nếu mai rày…
Em chẳng còn anh
Tuyệt vọng, chán chường…
chắc em không qua khỏi
Hoặc vật vờ như xác bèo trôi nổi
Hay lạnh lùng khép kín…
vỡ tan ra…
Giữa cuộc đời đầy sóng gió phong ba
Em cứ yêu
Đừng bao giờ ngờ vực
Hạnh phúc đến bên em là có thực
Thử cắn vào
Đắng !
Ngọt !
cũng tình yêu !
25, Nắng
Tác giả: Thiên Ân
Nắng rơi trên thảm cỏ xanh
Nắng đem thương nhớ cho anh một thời
Nắng hồng hôn giọt sương rơi
Nắng ơi nắng ,của một thời khát khao
Nắng qua ngõ vắng ngày nào
Nắng hôn đôi má em màu hồng tươi
Nắng ban cho những nụ cười
Nắng về ghé lại đôi môi ngọc ngà
Nắng ghen với gió và hoa
Nắng đem tiếng hát lời ca trong lành
Nắng chìm sương khói mong manh
Nắng dang tay,níu tình anh với nàng
26, Cuối Ngày
Tác giả: Hoa Nắng
Buổi cuối ngày hong hanh mùa nắng
Rặng thông buồn vi vút gọi xa
Mang theo gió thoảng làn hương Hạ
Bay về đâu trong khoảng bao la ?
Mây cổ tích đã sầu ngơ ngác
Từ bao giờ Hạ hết nôn nao
Niệm khúc cuối gởi mùa Xuân lạc
Chớm Hạ về đã nét xanh xao
Góc trời riêng bóng người còn lại
Lặng im trong nhung nhớ một thời
Và vần thơ suốt đời ngây dại
Tìm rơi về giữa chốn chơi vơi …
Như thủy triều mãi lên và xuống
Niềm riêng vơi mấy chốc lại đầy
Kiếp đa mang hay đời phiền muộn ?
Cuối một ngày ! thương vạt nắng phai …
27, Hoa Nắng
Tác giả: Luân Tâm
Chim vui gọi giọt nắng vàng
Sương tan cho nắng reo ngoan gót hồng
Mây lành thương suối nhớ sông
Tre già ngơ ngác chờ mong măng tròn!
Mái tranh khói quyện nắng choàng
Vịt gà ríu rít gọi con tìm mồi
Mẹ hiền tất tả ngược xuôi
Bóng Cha đồng cạn ngậm ngùi đồng sâu
Nắng thơm hoa bưởi hoa ngâu
Cò con đáp xuống lưng trâu mộng lành
Con đường đi học loanh quanh
Trống trường rộn rã áo xanh bướm vàng!
Nắng trêu cỏ dại mơ màng
Lơ thơ lá rụng mấy hàng sầu riêng
Nắng hồng lưu luyến gót tiên
Hay là tiên cũng mơ duyên tình người?
Trưa về trên võng, trong nôi
Mẹ ru nắng ấm mây trời thướt tha!
Chuồn chuồn cánh mỏng thật thà
Buồn xưa lảng đảng tiếng gà lạ quen!
Nắng thương? Nắng giận? Nắng ghen!
Lối hoa mắc cỡ ao sen cá vàng
Nắng phơi áo nắng vừng sàng
Gạo thơm lúa mới dịu dàng hương bay
Mồ hôi dỗ ngọt tóc mai
Nắng hong tóc gội thơm đầy áo hoa
Nắng thăm miệng giếng vườn cà
Vườn rau xó bếp kỷ trà mâm cau!
Nắng vàng ngõ trước ngõ sau
Nắng lên cây ổi nắng vào tổ chim!
Nắng về đầm ấm mái hiên
Con thắn lằn cũng nằm yên đợi chờ…
Chiều nghiêng nắng nhẹ lững lờ
Mây vàng, áo trắng làm thơ học trò
Sông sâu còn bóng con đò
Đường tình dâu bể không dò đục trong
Đường mơ pháo đỏ rượu hồng
Đường buồn duyên kiếp long đong: nắng tàn
Đau lòng mây tím cũng tan
Trâu quen đường cũ lang thang đi về
Đói no cũng ngủ cũng mê
Bao nhiêu gốc rạ bờ đê chung tình
Nắng vào mắt? Nắng vào mình?
Hoàng hôn len lén thương nhìn nắng thơm
Nắng thăm bến nước cây rơm
Chiều đông nắng ấm vẫn ôm quê nghèo!
Đèn xưa bóng nhỏ hắt hiu
Thiêu thân mong được độ siêu kiếp nào
Ngựa trời châu chấu cào cào
Bướm vàng bướm trắng chiêm bao nhẹ nhàng
Sáng mai lại gặp nắng vàng
Nắng tình nắng điệu mơ màng hôn nhau!
Áo vàng nắng đỏ trầu cau
Làng quê đón Tết nắng vào… gót tiên!
28, Nắng Nguyện Cầu
Tác giả: Dã Tràng Cát
Sài gòn nắng bảo thích mùa đông
Sưởi nắng vông vang sưởi ấm hồng
Chẻ nắng nhen lò hầm sương giá
Canh trưa rau nắng ngọt niềm trông
Sài gòn mưa bảo thích nắng hanh
Lanh canh giọt nắng giữa trời xanh
Mưa rồi nắng đó chen nhau sống
Nắng gắt bên hè giấc mong manh
Sài gòn gió gọi nắng theo mây
Một phút dừng xe bóng nắng gầy
Mười giây nắng đã đơm bao hột
Nắng ướt lưng ai má mầu ngây
Sài gòn lá trách nắng rất ương
Mà sao nắng ngộ thích mộng thường
Giữa trưa nắng gắt còn mơ tưởng
Nước mía vỉa hè nắng vấn vương
Sài gòn xe cộ uống nắng say
Ậm ì nắng chảy khói mắt cay
Dại nắng dại luôn mầu mắt liếc
Qua đường mà nắng cứ loay hoay
Sài gòn chuông buông giọt nắng chiều
Nắng vào tâm tịnh giấc hoàng liêu
Giáo đường đã nhác vài bóng nắng
Thánh giá vươn cao nắng yêu kiều.
Hướng về phía ánh nắng, bóng tối sẽ ngả về sau.
29, Hai Miền Thương Nhớ
Tác giả: Giọt Nắng Mùa Thu
Anh chưa thấy một mùa thu Hà Nội.
Nắng nhẹ nhàng vương xuống những hàng cây.
Trời Sài Gòn sắc nắng vẫn tràn đầy.
Đọng nỗi nhớ nắng hồng tươi rực rỡ.
Câu ca dao ngọt ngào nhỏ nhẹ
Nặng mối tình từ một thuở xa xưa.
Chiều êm đềm trong câu hát đò đưa.
Mang nặng tình ai một nỗi niềm thương nhớ
Sài Gòn ơi ! Đã một thời rực lửa.
Bản tình ca đôi lứa dịu hiền.
Hà Nội ngày này vẫn thức thâu đêm.
Ôm nặng mối tình về một thời yêu dấu
Tình vẫn sáng trong hai miền thương nhớ.
Chia cho nhau hơi thở của đất trời.
Nắng đơm hoa kết trái cho đời.
Mùa xuân đến nở nụ cười lãng mạn
Mùa thu vẫn khoác áo vàng thương nhớ.
Sài Gòn ra đi lòng vẫn không nguôi.
Tuy hai nơi xa cách dặm đường dài.
Vẫn mang nặng một tình yêu trọn vẹn
30, Nắng Sưởi Hồn Thơ Giọt Nắng Mơ
Tác giả: NuocMatMuaThu
Cầu xin giọt nắng còn trong
Cúi hôn thật nhẹ lên dòng thơ đan
Cho em mơ giấc thiên đàn
Cùng anh nhặt chiếc lá vàng vừa rơi
Dìu nhau qua quãng đường đời
Áo em màu trắng một thời kiêu sa
Say trong gấm lụa ngọc ngà
Em cười duyên dáng thật là thơ ngây
Nhẹ tay nắm lấy bàn tay
Hỏi anh có biết ngày mai chúng mình
Có thành duyên nợ ba sinh
Để đời được vẽ chữ tình thiết tha
Anh là nốt nhạc bài ca
Ru em hồn lạc tới mà bến thương
Say trong giấc mộng bình thường
Nhặt hoa cài tóc nghe vương vấn lòng
Tình anh là cả dòng sông
Cho em lạc giữa bến mong đợi chờ
Anh là một khối tình thơ
Hạ vần em viết vung lời mến yêu
Ngày ngày vẫn cứ nâng niu
Thương thương nhớ nhớ từng chiều còn đây
À ơi ru giấc mơ say
Xin hòai vẫn đẹp từng giây phút này
31, Nắng Sân Nhà Nàng
Tác giả: Triệu Nguyên Tâm
Hôm qua nắng sớm sân đình
Gặp người áo tím vô tình hỏi thăm
Hỏi rằng bóng nắng đầu năm
Lễ đình trẩy lộc có cầu được duyên.
Nàng rằng phận gái thuyền quyên
Má đào ấp ủ hoa viên một mình
Sân đình nàng vẫn quá xinh
Có con bướm trắng bình minh đậu vào.
Hoa đào nắng lại nơi nao
Cành mai năm cũ duyên trao ai rồi
Sao nàng thương cảm bồi hồi
Cô đơn lẻ bóng trên đồi cỏ xanh.
Sáng nay màu nắng qua nhanh
Bỗng đâu xao xuyến duyên lành chờ mong
Cầu trời nàng đứng bên song
Sân nhà nắng vội ôm vòng eo thon.
Môi hồng mai có còn ngon
Tô son cho đậm màu son muộn màng
Em không dám hứa đợi chàng
Nếu mà đến muộn đừng hòng được hôn!
32, Nàng Người Cá
Tác giả: Nhã Vy Lưu
Biển tím hoàng hôn đọng nắng chiều
Ngàn mây lặng ngắm bóng cô liêu
Đâu đây thoảng đến mầu thương nhớ
Bỗng đổi tình kia dạ đắng nhiều
Vọng đến lời ca trong tiếng gió
Ru dương dạ khúc lãng bồng phiêu
Hồn ai lỡ bước chìm trong mộng
Lạc lại thân gầy chốn bạc nhiêu
33, Mưa Trong Nắng, Nắng Trong Mưa
Tác giả: Nguyễn Duy
Bộn bề công việc bấy lâu
hẹn nhau dành dụm cho nhau một chiều
đường nào cũng lắm thương yêu
lối nào cũng đẹp rất nhiều lứa đôi
trong veo là nắng với trời
ngổn ngang thân mến là người với nhau.
Chiều đang sâu đắm một màu
tự dưng lộp độp ngang đầu – ồ mưa!
mưa rào giữa nắng hay chưa
hạt mưa ném thẳng có chừa ai đâu
vội vàng ta nấp vào nhau
mái đầu che lấp mái đầu thoảng hương
Em đừng trách nhé, em thương
nào ai biết được giữa đường gặp mưa!
tiếng em như tiếng gió lùa:
Thôi đừng nói giọng người xưa, buồn cười …
Từ môi mưa giọt xuống môi
nhấm chung một hạt mưa rơi mặn mà
áo em ướt lẫn vào da
tóc lẫn vào gió — gió là sợi tơ
mắt em trong đến ngây thơ
trong như nắng giữa mịt mờ mưa giăng…
34, Giọt Nắng Hoàng Hôn
Tác giả: Lê Nga
Em sẽ không buồn khi những lúc chiều đi
Sẽ không như chiếc lá mùa thu xao xác rụng
Không ngơ ngác hoang mang khi anh cùng người khác
Dẫu trong lòng yêu anh lắm người ơi
Em biết tình anh thoáng mây bay
Để làn gió cuốn theo em như cát bụi
Gió ngừng hạt cát lại cô đơn
Nhưng em không khóc khi lòng em trống vắng
Bởi đời em là giọt nắng hoàng hôn
Khẽ tắt dần trên bầu trời vũ trụ
Để vũ trụ được thắp sáng bởi ánh sao đêm
Vũ trụ anh ơi xin anh đừng hờ hững
Giọt nắng đời em đâu ngăn cản tình anh
Anh cứ hạnh phúc đi cho đời em hạnh phúc
Dẫu biết rằng giọt nắng tắt vũ trụ đâu còn em.
35, Nắng Và Em
Tác giả: Bùi Phương Nhung
Nắng vàng dệt lối em đi
Trời xanh xanh lắm xuân thì chơi vơi
Em đi bỏ lại tiếng cười
Bỏ xa xưa với một trời mộng mơ
Bỏ người những thẩn cùng thơ
Bỏ bơ vơ với đợi chờ vấn vương
Em đi bỏ mặc con đường
Bỏ tôi lẻ bóng chiều rơi nhẹ chiều
Em đi bỏ lại bao điều
Dở dang chưa nói ít nhiều mặc tôi
Nắng vàng nơi ấy xa rồi
Mình tôi tôi với mình tôi đợi chờ
36, Chiều Thu Nhạt Nắng
Tác giả : Huỳnh Ngọc Anh Kiệt
Chiều thu nhạt nắng gió vi vu
Đâu đây vẳng lại tiếng chim gù
Rì rào sóng biển xô ghềnh đá
Lơ lững tầng không chiếc lá thu
Thu đến hạ đi gợi thêm sầu
Hững hờ mây trắng biết về đâu ?!
Sắc thu mơ màng hồn xao xuyến
Ve vùi xác chết khiến lòng đau !
Ngày tháng âm thầm lặng lẽ trôi
Nắng tắt hoàng hôn phủ lưng đồi
Chim non gọi mẹ quay về tổ
Chiều lồng lộng gió bước đơn côi
Dù cho bạn đã có một đêm vô cùng tăm tối và đen kịt thì nó cũng sẽ sớm kết thúc. Mặt trời sẽ lại xuất hiện thêm một lần nữa xuất hiện vào buổi sáng hôm sau.