Thơ Tình Gió

Gió luôn làm cho con người ta bâng khuâng, không hẳn vì gió vui, gió chẳng buồn mà gió cũng không hề đẹp, người ta có thấy được gió đâu? Ấy thế mà chỉ với sự cảm nhận, gió cũng khiến cho không biết bao nhiêu người đã phải lòng thương mến.

Những cơn gió đầu mùa thường để lại cho ta những kỷ niệm và cảm xúc khó quên cùng những nỗi nhớ da diết về những người đã cũ, những chuyện đã qua… Và để lưu lại thứ xúc cảm dạt dào đó, những bài thơ tình về gió được viết ra thành lời, nhắc nhở ta về một thời đã nhớ, đã thương, đã mộng mơ và đã cô đơn như thế!

Thơ Tình Gió

Những mùa gió lạnh se se lại đến khiến lòng ta dạt dào cảm xúc. Những bài thơ tình về gió sẽ khiến bạn bồi hồi nhớ nhung những kỷ niệm tưởng chừng như đã trôi vào quên lãng…

Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ gió chong chóng sẽ quay. Đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy.

1, Chuyện Gió Mây

Tác giả: Giáp Việt

Gió đưa nhè nhẹ nắng giòn
Mây vờn khệnh khạng chẳng còn trôi theo
Ngày xưa gió cuốn mây vèo
Bây giờ mây lớn gió đèo nặng không ?
Ngày xưa gió thổi bão giông
Mây còn khép nép dám không nghe lời
Gió giờ đã sắp nghỉ ngơi
Mây còn khệnh khạng ở nơi chân trời
Gió lay mây vẫn ngồi chơi
Gió đầy ấm ức gió ngồi gió than
Nhớ khi mây vẫn gian nan
Gió bồng mây dậy gió còn dìu mây
Cùng mây chia sẻ ngọt cay
Đưa mây đến những tháng ngày đẹp xinh
Đưa mây đến ánh bình minh
Để mây thêm sắc đẹp xinh huy hoàng
Bây giờ gió sắp về làng
Gió còn phe phẩy nhẹ nhàng nhắc mây
Chớ đừng khệnh khạng đó đây
Bây giờ mây đỏ hây hây chiều tà
Rồi mây có lúc cũng già
Mình không lẻ bóng chiều sa mây tàn
Bây giờ đã hết gian nan
Dù mây hay gió an nhàn thảnh thơi

2, Gió Tháng Chạp

(Huỳnh Minh Nhật)

Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ
Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài
Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố
Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!”

Đông nở khẽ như một loài hoa dại
Tiễn thu đi trắng xóa những con đường
Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa
Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương

Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp
Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ
Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa
Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi…

Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi
Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu
Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm!
Thuở em cười những phút nhớ về nhau

Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh
Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài
Ai có nhớ những chiều nao mê mải?
Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!?

3, Gió Và Tôi

Tác giả: Giáp Việt

Gió lạnh trong tim, gió lạnh ngoài
Trong căn nhà ván gió luồn khe
Gió thì thầm tôi vẫn lắng nghe,
Mái tôn than lạnh rên lập cập
Gió than không có bạn cùng chơi
Gió buồn nên cất tiếng gọi mời.
Gió lại luồn ván lay đuôi Chó
Chó gáy khù khì đã ngủ ngon
Gió lại đi than thở vẩn vơ
Sao mùa hè ai cũng gọi gió,
Mà về đông ai cũng chẳng cần.
Tôi vẫn nằm nghe gió kêu than
Giọng gió đã khàn, thổi qua Tôi
Gió gật mình thấy tôi còn thức
Tôi hiểu gió, gió không hiểu Tôi
Gió biết đã tìm được bạn thôi
Gió vẫn thổi còn tôi thì thức
Kể truyện xa xưa kể truyện gần
Bao vui buồn gửi Gió mang đi
Tôi đã mệt trời đã dần về sáng
Gió khẽ luồn khe cửa gió đi ra.

4, Đêm Trở Gió

(Huỳnh Minh Nhật)

Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh
Lanh quanh góc phố ngó mây đùa
Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh
Đêm nay gió trở, gió giao mùa

Chẳng biết người đâu, ta lang thang
Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang
Hương đời tám nẻo người rẽ lối
Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng

Về đâu ơi hỡi lạc về đâu
Mình ta lạc bước giữa đường câu
Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục
Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu

Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh
Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh
Mơ màng trời đất bình yên nhỉ
Ai biết lòng ta thấy chênh vênh?

5, Tình Theo Lá Thu Bay

Tác giả: Gió Bụi – HRPT

Trời cuối thu rồi em biết không
Từng cơn gió lạnh sắt se lòng
Rừng cây nhỏ lệ rưng rưng nhớ
Nhìn xác lá trôi ngập suối giòng
Rợp bóng mây ngàn tản mạn bay
Tựa làn tóc mượt ngủ trên vai
Gió lay tỉnh thức niềm tâm sự
Ngỡ đã vùi quên theo tháng ngày
Ngày thu qua vội đời phù vân
Vàng vọt ngoài sân nắng ngại ngần
Bàng bạc áo bay chiều lộng gió
Chiếm hồn bằng những thoáng bâng khuâng
Một chiều thu gió nhẹ lao xao
Gặp gỡ mắt trao thẹn má đào
Ai vẽ mây trời hồng đến thế !
Mượn màu tô thắm giấc chiêm bao
Em quẩy gánh tình xinh thật xinh
Trăng tròn mười sáu nét đoan trinh
Đá vàng hò hẹn lời thiên cổ
Nhắc nhở ba sinh vẹn chữ tình
Sương mỏng phủ hoàng hôn tím loang
Áo em vỗ cánh giữa đồi hoang
Tròn xoe đôi mắt nai ngơ ngác
Mơ lạc cùng em chốn địa đàng
Trái cấm cắn chia vị ngọt ngào
Đôi môi thơm ngát cánh hoa đào
Một giòng suối mật tình phong nhụy
Lối mộng đào nguyên rẽ nhánh vào
Tình ái chưa tròn đã vội xa
Tình như chiếc lá thu phôi pha
Em ơi ! khẽ gọi lòng tôi nhớ
Gửi lá thu bay giọt lệ ngà
Mỗi độ thu về rung cõi xưa
Hỏi thầm thu ấy sắp về chưa
Cớ sao phong nhuộm lá vàng úa
Gầy guộc hàng mi ướt hạt mưa
Nhẩm đếm thời gian trên đốt tay
Bao lần nhật nguyệt đã sum vầy
Bóng em biền biệt miền hư ảo
Nức nở tiếng lòng “Yêu lắm thay!”

Cái lạnh nhất không phải là cơn gió khi trời sang đông, mà là sự vô tâm của một người mà bạn xem là tất cả.

6, Gió Giao Mùa

(Hoàng Mai)

Phượng hồng lại ẩn vào cây
Trả khung trời ấy hao gầy cho tôi
Mây chiều hoang vắng đơn côi
Hồn nghe từng phút bồi hồi trong thơ

Lụa là tôi dệt đường tơ
Quên đi cái thuở ban sơ hoang hồng
Hạ tàn nhạt nắng bên song
Cây sơ xác lá – hồn phong rêu hồn

Trả tôi về với cô đơn
Trả tôi về với nỗi buồn ngày xưa
Chiều nay trời đổ cơn mưa
Heo may vừa đến lá mùa Thu khơi

Hôm qua người ấy đi rồi
Trong tôi từng tiếng mưa rơi chạnh lòng

7, Mưa Tháng Năm

Tác giả: Gió Bụi

Mưa gió chợt về giữa tháng Năm
Giọt buồn rơi bám gót âm thầm
Từng cơn gió xiết đau mùa Hạ
Và nắng dỗi hờn trốn biệt tăm

Mưa đến cho mầm ươm lá non
Đồng khô choáng ngợp mạ xanh rờn
Hạt len kẽ tóc sa vào mắt
Ướt đẫm tâm hồn vẫn héo hon

Ôi nhớ những chiều mưa thuở xưa
Dù tay em đón gió giao mùa
Kề bên thủ thỉ lời khe khẽ
Khúc khích em cười vỡ giọt mưa

Tí tách mưa rơi gõ mái hiên
Như người tình nhỏ ngõ niềm riêng
Dịu dàng êm ả một giòng suối
Bôi xóa trôi đi những muộn phiền

Ngày đó bây giờ sao quá xa
Mà lòng cứ ngỡ mới hôm qua
Lời yêu văng vẳng đưa trong gió
Cùng nỗi nhớ em rất thật thà

Hạnh phúc chưa tròn đã biệt ly
Để thương để nhớ lụy từng khi
Lần tay tìm lại câu duyên nợ
Vá mảnh tình xưa được chút gì

Thương lắm cũng đành lòng bỏ nhau
Trong tim in vết xước thâm sâu
Và nghìn mũi nhọn đâm tim vỡ
Người hỡi thời gian có nhiệm mầu.

8, Gió Lạnh Về

(Huỳnh Minh Nhật)

Anh ơi gió lạnh đã về rồi
Người còn biền biệt chốn trùng khơi
Năm tháng lạnh lòng mong mỏi đợi
Dẫu biết ngày về còn xa xôi

Phố vắng mình tôi bước bơ vơ
Ru bao thương nhớ viết dòng thơ
Nhờ gió gửi về phương xa ấy
Hẹn người sẽ đọc ở trong mơ

Lạnh lẽo đông về thêm lạnh lẽo
Hoàng hôn nắng đổ lạnh hoàng hôn
Đông qua lặng lẽ rồi đông chết
Mà bóng người xưa vẫn hững hờ

Anh hỡi, anh ơi! Lòng tôi rét
Đêm về bóng nguyệt xé hồn côi
Một mình tôi khóc nỗi phân đôi
Anh ơi! Gió lạnh sắp về rồi…

Ấm áp nhất đối với em không phải là mặc thật nhiều áo mà là khi đứng trước gió lạnh có một người khoác lên vai em một tấm áo từ phía sau.

9, Cơn Gió

Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune

Cơn gió nào đây thổi lòng anh
Cơn gió nào đây dài đêm thanh
Cơn gió nào đây gợn lòng nhớ
Cơn gió nào đây để chờ mong

Cơn gió nào đây lòng chẳng yên
Cơn gió nào đây lạnh lẽo tim
Cơn gió nào đây chen khe cửa
Cơn gió nào đây để thương thêm

Cơn gió nào đây thổi từng đêm
Cơng gió nào đây nhắc nhủ anh
Cơn gió nào đây thầm thương ngóng
Cơn gió nào đây gọi tên em

Cơn gió nào đây nhắc nhủ in
Cơn gió nào đây thổi em đi
Cơn gió nào đây in hình bóng
Cơn gió nào đây lạnh bờ mi

10, Gió

Tác giả: Nguyễn Chí-trung

Đêm nay gió rút ngang trời
Đã là mất hẳn những đời rã riêng?
Bây giờ bạc bẽo cõi miền
Hẳn là xứ sở ưu phiền lắm ru?

Đêm nay gió rút âm u
Lại thêm tầm tã mưa mù lòng ai
Bây giờ giọt ngắn giọt dài
Rồi trong chốc lát nhớ ngày chia ly

Đêm nay gió rút thầm thì
Hình như còn những điều gì chưa xong?
Bây giờ vật vã cõi lòng
Liệu sau này nữa sẽ không bao giờ?

Đêm nay gió rút cơn mơ
Mưa như mưa đã đợi chờ từ lâu
Chẳng là tháng bảy mưa ngâu
Mà trong tâm tưởng cơ hầu chưa quên

Đêm nay gió rút dưới mền
Giọt sầu đã vỡ bên trên vỉa hè?
Mà sao tâm não còn nghe
Gót chân xưa vẫn còn đè trên tim

Gió đưa dẫn dắt đi tìm
Biết đâu sẽ đến cõi miền hoang liêu
Bây giờ đồ vật quá nhiều
Chừng linh hồn hẳn có điều phôi pha?

Gió đưa đám lá sau nhà
Rủ nhau trốn chạy bỏ xa sân sầu
Bây giờ đâu đã là đâu?
Cho nhau một chút có hầu là bao?

Gió đưa thân thể lao đao
Nhớ người biết đến khi nào mới thôi
Nhớ người như gió từng hồi
Rút qua thê thảm trên lời còn đây

Gió đưa không chóng thì chày
Lấy gì đây để đắp đầy hiện sinh?
Lấy gì trả nợ thông minh
Mà cho tim não tan tành tro than

Gió đưa chữ nghĩa về ngàn
Một lời Thơ gửi, không màng là không!
Đã đành không cũng là không
Mà ra chờ đợi trông mong hàng giờ

Gió đưa đến cõi không ngờ
Tim này rạn vỡ, hững hờ lòng ai
Nữa đêm phố vắng đường dài
Còn lang thang kiếm những ngày đã xa

Gió đưa Sa Mạc về qua
Gieo sầu cát bụi còn là đâu đây
Tưởng là rồi sẽ giao tay
Ngờ đâu sầu ấy mang thay cho người

Gió đưa hồn rã về trời
Ở trong cố quận có lời gửi ra?
Nhớ người lệ chảy không ra
Nhớ người ràn rụa trôi qua trong hồn

Gió mang ròng rã nỗi buồn
Về qua thân thể trần truồng trong đêm
Sống là cũng để mang thêm
Vào trong chữ nghĩa nỗi niềm nhân sinh

Gió mang đi mất mối tình
Người đà mất hẳn giữ hình làm chi
Bên bờ cửa sổ ôm ghì
Bên bờ cuộc sống còn ghi vài điều

Gió mang về cõi quạnh hiu
Khởi từ cuộc sống cô liêu là còn
Quả tim là vật hao mòn
Nói chi vàng đá sắt son là lời

Gió mang Sầu Não vào đời
Cho trầm luân những cuộc đời trầm luân
Đủ chưa là những gian truân
Mà còn đày đọa xác thân chừng nào?

Gió mang cuộc sống Chiêm Bao
Trở thành Cuộc Chết lúc nào không hay
Mới đây rạng rỡ trong ngày
Mới đây còn đó mà nay mất rồi

Gió mang chuyện cũ bồi hồi
Đã xa xôi vẫn còn dôi dăm điều
Bây giờ còn chẳng bao nhiêu
Vài ly cơ sự vẫn thiu mốc hồn

Gió mang tất cả đem chôn
Vài ba thước đất sâu hơn đáy lòng?
Có chôn được nỗi sầu không?
Hay là mượn áo nâu sồng mà che?

Gió mang đi hết, còn nghe
Qua mành run rẫy lá tre xạc xào
Quả tim rạn nứt dâng trào
Một đường máu chảy kêu gào gọi ai

Gió mang khỏi cõi trần ai
Mà sao vẫn để lại đày đọa kia?
Mở trang chữ nghĩa đầm đìa
Sống là mang nỗi chia lìa trong thân

Gió về từ những miền gần
Càng tim não lắm, bội phần đớn đau
Sống đây, mà nói về sau
Chuyện là đã hết, mà sao vẫn còn!

Gió về từ cõi chon von
Kéo qua những cánh đồng non mạ vàng
Cõi lòng còn có thênh thang?
Mà mong đón nhận muôn vàn trống trơn

Gió qua trang giấy đã sờn
Đây mùi mực cũ gây cơn nhớ người
Nhớ người, nào thấy tăm hơi
Quên người, có sống qua đời được chăng?

Gió qua mặt nước sông Hằng
Những trầm luân cũng cầm bằng là không
Đấy là thân xác trên sông
Đâu là vui thú trong giòng vô lưu?

Gió làm sao có đền bù
Vì chưng chữ nghĩa thêm mù sa bay
Tự tâm đem xác đi đày
Đã vào hỏa ngục, có hay được hồn?

Gió sao tát cạn ngữ ngôn ?
Lời là hố thẳm không mòn không tan
Đi về hình thể điêu tàn
Ấy là để lại một trang cuối cùng

Gió về từ cõi mênh mông
Ghé chơi đôi chút rồi xong tạ từ
Nhìn nhau thoi thóp, ngần ngừ
Một lời chưa nói, đã từ giã nhau

Gió qua hồn đã nát nhàu
Vẫn còn gắng gượng viết câu cho người
Trên tờ giấy mỏng tả tơi
Làm sao bày tỏ nỗi đời đau thương?

Gió tru qua cột đèn đường
Đem mưa lê lết phố phường vắng tanh
Giữa đường đi quẩn đi quanh
Một hình bóng cũ vẫn hành hạ tim

Gió đưa giọt nổi giọt chìm
Giọt đi lạc lõng còn tìm kiếm ai
Giọt xưa tưởng ngắn mà dài
Giọt nay tan vỡ trong bài thơ ngây

Gió qua bụi cỏ bờ cây
Kéo về qua những tờ nay vẫn còn
Một tờ than khóc nỉ non
Một tờ lạc điệu, hao mòn thì chưa!

Gió sao cho đủ cho vừa
Cho nồng ấm phút Giao Thừa nhớ nhung
Hay gieo tàn lạnh tận cùng
Vào tim vào não vào lòng vào xương

Gió sao tạt mất yêu thương
Để lòng khỏi nghĩ người dường như ta
Quả tim là chuyện phôi pha
Lời là để lại, người là mất đi

Gió ru như muốn đền nghì
Có khi còn kịp, có khi trễ rồi
Ăn năn khi đứng khi ngồi
Xưa ôm giữ mộng nay hồi tro than

Gió ru như muốn kêu than
Thay người từ cõi lầm than gọi về
Đâu là tuyệt vọng ê chề?
Lòng ai mà chẳng não nề như nhau?

Gió qua cơn trước cơn sau
Cơn buồn bã dứt cơn đau khổ dài
Sống là chờ đến ngày mai
Dù chưa viết hết được bài hôm nay ?

Gió qua không chóng thì chày
Xưa xum vầy lắm thì nay quan hà
Không người, nào có không ta?
Không Trần Gian nữa, có là bài Thơ?

Gió qua lòng đã hững hờ
Ấy là nhan sắc, chẳng chờ tài nhân
Sao là ngần ngại ngại ngần
Mà không tiếp nhận căn phần cho nhau

Gió qua cơn chậm cơn mau
Lá me đường cũ rụng bao nhiêu lần
Một lần hay biết bao lần
Đầu thai trở lại hồng trần nào quên

Gió mang từ dưới lên trên
Những là Không Sự trên nền Thời Gian
Có chăng cứ mãi hoang mang?
Đã là Không Sự sao than thở hoài?

Gió là một nỗi thở dài?
Một lời ngành ngọn trình bày đầu đuôi?
Những gì cuộc sống chôn vùi?
Những gì hôi thối át mùi hương xưa?

Gió là nghĩa thải tình thừa ?
Quên nhau là đã, mà chưa tận lòng ?
Nhìn nhau lần đó cuối cùng
Dễ dàng là thế, sao không quên người ?

Gió là một, dù đôi nơi
Vì Thi Ca, lẽ đem đời bỏ đi?
Sống là chỉ có một khi?
Mà sao bỏ mất, cứ ghi mãi Lời?

Gió là hơi thở của trời ?
Để mang đi mất nỗi đời khổ đau ?
Thế mà chẳng rõ vì sao ?
Trong linh hồn tụ biết bao là sầu ?

Gió là chữ nghĩa nông sâu?
Linh hồn không, thật, biết đâu mà tường?
Có khi chỉ một mùi hương?
Thoảng qua rồi hết, đừng mường tượng chi?

Gió là một nỗi hồ nghi?
Thì cho viết nốt lời bi thiết này
Gió qua đời ngắn đời dài
Đem đêm miên viễn vào ngày thiên thu.

Từng cơn gió cuộn mình chạy nhảy khắp nơi, luồn lách qua từng hang cùng, ngõ hẹp khiến ta thích thú, dù lạnh nhưng vẫn cảm thấy ấm áp vì có ai đó cạnh bên…

11, Gió Xuân Hè, Gió Thu Đông

Tác giả: Huy Dung

Bay tít xa
trầm tư từ viễn xứ
Trên: xanh thẳm
Dưới: mây trắng thướt tha
đâu có tuổi, chuyển vần vô tư lự…

Dưới cả mây, xa lắm, cứ tầng tầng:
tèo teo tí – nơi trần gian yêu quý
mỏng mành manh mà hiểm thâm, ghen tỵ!

Nơi sinh tuổi trẻ đời ta –
gió êm xuân hè mới đó
kịp đâu hình dung rõ nó
yêu vừa vụt đến, vèo xa!
như đoàn tàu qua ga
má hồng vội phôi pha!

Ơi tuổi trẻ
nỡ vô tình đến thế
đi tiếc cả lời chào
bỏ nhau trơ trọi thật sao?
mặc ai trước gió ào ào thu đông !!

12, Gió Ru Lòng Gió !

Tác giả: Tlan

trong đôi lúc phía trời thu mơn miết
mổi chiều chiều dào dạt gió đông đưa
ngọn cỏ kia tha thiết cả sương khuya
đưa đưa gió ru ngân đời muôn phía

gió mang khoắc phồn hoa xuôi ngược
trôi mên mong rãi hoài niệm trăng thanh
soi dòng song nước lớn nước ròng
đêm hoang lạnh trăm ngàn năm man mác

mây u ẩn áng mây sầu ảm đạm
thỉ dí như khắc nghiệt gió vô tình
khoảng riêng ai ! thằm lắng ở tháng nghìn
nơi biển cả đìu hiu dần lơ đểnh

13, Giờ Gió Bay Qua

Tác giả: Thanh Mai

Gió bay qua lòng tôi xao xuyến
Xao xuyến từng ngày phượng rơi
Tiếng bạn bè ngày ngày vui khóc
Lệ rơi dưới áo tuổi học trò

Cô thì giảng từng nét chữ
Trò thì ngâm nga đọc theo
Tiếng gió rì rầm trong lá
Chao ôi ! Nghe mới nhớ làm sao?

Nhớ tuổi học trò lượn mãi
Lượn quanh sân trường này thôi
Bây giờ tìm lại nét chữ
Chữ cô thầy văng vẳng bên tai

Tìm lại nụ cười ngày ấy
Sao trông vui quá vậy ?
Tiếng khóc khi bước vào trường
Đôi môi lại cười rạng rỡ

14, Gió Em Gió Anh

Tác giả: Nguyên Đỗ

Làn gió tình yêu, gió của em
Thổi vào hồn dạ lúc trời đêm
Muôn sao lấp lánh trên cao đó
Làn gió đem về khúc ấm êm
Làn gió ấm nồng, gió của anh
Đưa em vào giấc mộng trong lành
Đi lên cung quảng đêm hoàng nguyệt
Điệu vũ nghê thường vui múa quanh
Làn gió ân tình đôi chúng ta
Muôn ngàn tinh tú giữa ngân hà
Xoay vòng chúc phúc đêm trăng gió
Vạn lá cây rừng reo tiếng ca
Làn gió muôn đời mãi vấn vương
Mang về khắp chốn, mọi con đường
Hương trầm ngan ngát đêm huyền diệu
Tình khúc vô cùng luôn mến thương
Làn gió tự tình giữa tháng đông
Cho màu tuyết trắng bỗng ra hồng
Cho cây rét lạnh bừng mầm sống
Cho rạng mai về đã hết đông

Tuổi thanh xuân giống như một cơn gió, chợt đến chợt đi, đến khi ngoảnh lại chợt nhận ra ta đã già.

15, Gió Cùng Gió!

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng

Tôi hồn gió, còn em đây cũng gió
Ngọn gió lành muôn thuở của yêu thương
Hai chúng ta đang lướt cõi ngàn phương
Tình cờ gặp trên đường bay viễn mộng!

Em thổn thức tiếng lòng trong biển sống
Bằng nhớ nhung, vương vấn với đợi chờ
Còn tôi thì từ đỉnh ngọn chơ vơ
Nhẹ đáp xuống bên bờ xanh êm ả

Xung quanh ta ngàn hoa treo cành lá
Muôn sắc màu loang toả vị hương say
Tôi bàn tay, em cũng duỗi bàn tay
Cùng lắc nhẹ đó đây theo ngày tháng…

Có phải chăng bao lần em buồn chán
Kiếp phong trần loáng thoáng lững lờ trôi
Chỉ du dương lui tới tặng cho đời
Riêng thân mình chơi vơi sầu lặng lẽ?!

Vậy mà sao dỗi hờn trên vách đá
Giữa chon von rỉ rả tiếng chênh vênh
Như nỗi lòng của kẻ chỉ mình ên
Ôm trăn trở bồng bềnh không điểm tựa…

Tìm phôi lãng, vào hiên em vuốt nhẹ
Tóc, tay ai rồi khe khẽ thì thầm
Khúc nhạc tình da diết ở con tim
“Em có lạnh không em”! Nầy em hỡi!

Ôi! Tình cờ bay ngang, nghe giọng nói
Quá ngọt ngào, an ủi bóng cô đơn
Tôi thấy lòng xúc động trổi từng cơn
Phải chi được khảy đờn như thế đó

Tôi sẽ tặng cho người… mang hồn gió!…

16, Bao Giờ Lại Gió Đầu Mùa

Tác giả: Nguyễn Vũ Tiềm

Trăm đường phố chọc trời cao thẳm mây
dễ quên sao cô hàng xén to tần
Hoàng lan một thoáng, trăng còn ngát
Sợi tóc nào nào neo giữ tháng năm ?

Văn nhân, tài tử đời sương khói
hồn lạc nơi nào giữa bán mua ?
Ba mươi sáu phố phường tìm hỏi mãi.

17, Tình Em Và Gió

Tác giả: Gió Bụi

Nhớ thuở nào em đến
Môi hồng tươi nắng lên
Gió vuốt ve trìu mến
Thơm tóc em bồng bềnh

Em thì thầm hỏi gió
Tình bắt đầu từ đâu?
Giữa mênh mông trời đất
Bao giờ tình có nhau?

Cô đơn nơi biển vắng
Gió lay sóng trở mình
Yêu thương và hờn dỗi
Theo tháng ngày lênh đênh

Đừng nhìn em bối rối
Tình có từ nơi em
Và em hờn trách gió
Như bóng câu qua rèm

Gió về khơi niềm nhớ
Tóc liễu rủ đợi chờ
Nhịp nhàng êm tiếng thở
Ru em tròn giấc mơ.

18, Cảm Ơn Cơn Gió Vô Tình

Tác giả: Khuyết danh 

Cảm ơn cơn gió vô tình
Mang bài thơ đến kề bên chân nàng
Lạy trời… khoan!… chớ vội vàng…
Tôi đi xa.. hãy khẽ khàng nhặt lên
Xin em hãy đọc thật êm
Lời thơ tôi mỏng như viền áo ai
Xin em đừng nhếch môi cười
Thơ tôi đổ mặt ngượng hoài hôm sau…
Xin em đừng quẳng đi mau
Thơ tôi chắc sẽ đau sầu lặng thinh
Cảm ơn cơn gió vô tình
Giúp tôi khỏi đứng một mình… trước em!

19, Gió Xuân

Tác giả: Gió Bụi

Chiều đón gió xuân về ngang lối vắng
Gửi nhớ thương theo cánh gió nồng nàn
Vệt nắng trải làm chứng nhân im lặng
Khép tâm tư riêng một cõi miên man

Gió xôn xao chiều vàng ngân vọng tiếng
Dư âm xưa réo rắt điệu mơ hồ
Gọi tên em cho lòng thôi xao xuyến
Nhớ nhung này sao chia nhỏ thành ô?

Gió vô tình vương bụi đường tóc rối
Rớt xuống đời từng hạt nhỏ long đong
Anh biết rõ mỗi bước đường đi tới
Vắng bóng em sầu chất chứa nặng lòng

Gió xuân đến từ miền xa thăm thẳm
Bay trên cao vùng trí nhớ vô cùng
Từ thuở nào anh cùng em đối ẩm
Nay trở thành đôi tri kỷ thủy chung

Gió mơn man khơi mặn nồng hương lửa
Hạnh phúc treo vầng nhật nguyệt rạng ngời
Xuân trổ lộc nắng lụa là hẹn hứa
Theo suối giòng tình yêu lững lờ trôi

Gió mùa đông đã về, sáng nay trời lạnh quá nhưng cũng không lạnh bằng sự băng giá trong trái tim.

20, Gió Về Đâu Hỡi Nắng

Tác giả: Gió Bụi

Hạt bụi nào bay trong chiều gió lộng
Cơn gió nào khuấy động cả không gian
Lá nào rơi xơ xác héo khô tàn
Tia nắng nhẹ chiếu ngang rừng lá úa

Nắng chiều tà sao vẫn còn nhảy múa
Vẫn tung tăng đang xua đuổi cô đơn
Để gió Đông chẳng còn chút tủi hờn
Chờ Xuân đến gió vờn trong nắng ấm

Gió xôn xao trong vườn hoa tươi thắm
Gió rì rào mong năm tháng qua mau
Gió vi vu trầm bỗng tiếng tiêu sầu
Xin hỏi nắng…
gió về đâu hỡi nắng?

21, Gió Nhặt Vu Vơ

Tác giả: Gió Phương Nam.

Sen mãi đậm thơm hồn quốc túy
Chẳng tanh hôi dẫu nhuốm thân bùn
Tin sao được lời đầu môi chót lưỡi
Chốn ba quân mới tỏ anh hùng

2. Ta mời nhau một tháng giêng say
Thơ dịu ngọt nồng nàn tha thiết gió
Nỗi nhớ bao giờ bật mầm như cỏ
Để non tơ thời thiếu nữ em về

3. Hoa tàn úa là ong bay mất hút
Lãng quên dần khi phấn nhụy giao bôi
Một ngày kia ong quay về tìm mật
Mới hay rằng còn lại trái mồ côi.

22, Gió Nhặt Mùa Rơi

Tác giả: Gió Phương Nam

1. Bởi say một hủ xuân tràn
Linh tinh tình…phộc ngút ngàn tháng giêng
Bút treo chiếc lá ngoan hiền
Gửi tình tháng tám đảo điên tháng mười

2. Gió không biết hót lời yêu
Vin câu lục bát đợi chiều bớt đau
Sớm mai sương đọng mắt đào
Nụ cười hé mở xôn xao nắng vàng

3. Cuộc rượu chưa tàn mà nắng vàng chếch choáng
Người chưa say mà hoa lá đảo điên bay
Ta mời nhau một nửa xuân này
Còn một nửa hẹn xuân sau đối ầm

4. Đò vẫn cắm sào nơi bến hẹn
Chở hồn non nước với ngàn sau
Người trôi…trôi mãi vào thiên lý
Lạc bước sơn khê sóng bạc đầu…

5. Tiếng chim chín rộ trên cành biếc
Nắng cũng reo vui những sợi đàn
Xuân dắt mai đào khoe khắp nẻo
Có tình yêu gió chở mùa sang

6. Thất lạc bao lần mỏi gót thơ
Bên dòng sông hậu gió lơ phơ
Chiều loang sóng dợn từng đôi bóng
Chợt thấy mình ta chẳng bến bờ.

23, Em Mãi Là Ngọn Gió

Tác giả: Gió Phương Nam

Em mãi là ngọn gió
đến bên anh chiều nào
hiền ngoan như lá cỏ
của mùa xuân chiêm bao

Em không là ngọn gió
quất núi mòn hôm nao
em không là bão tố
nhuộm tím hoàng hôn đau

Một ngày không có anh
là ngày không có nắng
mây buồn tuôn nước mắt
cho biển anh sóng trào

Yêu anh em mãi khát
những nụ hôn nồng nàn
nguyên sơ mùa mật ngọt
vẹt gót mòn thời gian

24, Có Phải Em Là Gió?…

Tác giả: Gió Nhạt Màu

Có phải em là gió,
Ru lòng anh một khúc tình ca?
Có phải em là gió,
Đưa hồn anh lạc giữa ngàn phương?
Có phải em là gió,
Vội đế vội đi chẳng tạ từ…..
Có phải em là gió,
Vô tình thổi mãi hao mòn tim ta…..
Có phải em là gió,
Từ phương bắc về buốt hồn thơ !!!
Có phải em là gió,
Kéo mưa về ướt đẫm những chờ mong !!!
Cỏ phải em là gió,
Ta mãi yêu người đến thiên thu…

25, Cảm Tác Gió !

Tác giả: Hồng Dương

Gió bay tới mang hơi mát mẽ
Gió bên này lặng lẽ thơi thơi
Gió xin gửi lại phương trời
Gió vờn đất mẹ gửi lời nồng say

Gió thổi nhẹ quê nhà bớt nắng
Gió dịu dàng trao áng thi thơ
Gió thơm âu yếm mộng mơ
Gió đi hãy nhớ mong chờ dừng quên

Gió gửi tới hạt rơi hờn dỗi
Gió nâng niu bao nỗi nhớ thương
Gió trăng gió biển gió sương
Gió ngơ ngẩn đến sầu vương thu về

Gió vần vũ tình về nghĩa đợi
Gió vi vu mời gởi hương thơm
Gió hoài khắp nẻo hoa đơm
Gió khua khắp chốn tình đơm bông tình

gió gom góp tái sinh vũ trụ
gió hẹn thề nhắn nhủ lơi yêu,
gió bay lã lướt yêu kiều
gió thương trăng sáng bồng miêu mây ngàn

gió lạc mất nẻo đàng tình ái
gió qua đêm ái ngại rừng cây
Gió hờn cay đắng bóng mây
gió thêm ứa máu đắng cay bẽ bàng

gió tự nói thưa rằng: gió chướng
gió vô ngôn tám hướng tiêu điều
gió lôi mây bạc liêu xiêu
gió đưa, gió đẩy gió liều ngàn xa

Gió tan tác bao la gió thổi
Gió run run gió nổi điên cuồng
Gió than gió lắm nỗi buồn
gió lang thang gió gió cuồng hư vô…

Gió lạnh lẽo gió xô sóng dữ
Gió thì thầm mệt lữ đời trần
Gió buồn gió khóc tần ngần .
Gió hiu hiu gió ngại ngần gió lay

Gió giận dữ thổi bay mọi thứ
Gió gật mình tư lữ cơn say
Gió vui gió hát ngất ngây

 

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here