Status Phụ Nữ, Thơ Tình Buồn Lãng Mạn

Nói về thơ tình lãng mạn thì có lẽ nó vô chừng quá, bởi lẽ, thơ tình lãng mạn không chỉ là những áng thơ tỏ tình với những ý tứ mỹ miều và đầy những cảm xúc tơ vương, trìu mến. Trái lại, thơ tình lãng mạn cũng có thể là những bài thơ tràn ngập nỗi buồn, niềm đau, đó cũng có thể là những áng thơ buồn bã chất chứa đầy tâm sự của một kẻ cô đơn hay còn nhiều tơ vương với người đã cũ…

Với những người yêu thơ tình lãng mạn mà nói, có lẽ, ai cũng có một nỗi niềm gì đó giấu chặt trong lòng không thể nói ra… Hôm nay, Blog Chùm Thơ gửi đến các bạn những áng thơ tình với những nỗi buồn nhẹ nhàng, lãng mạn. Hi vọng rằng qua những áng thơ tình buồn lãng mạn này, ai đó sẽ vơi đi ít nhiều những cảm xúc mang nặng trong lòng.

1, Hồi Ức An Yên!

Chiều anh về tìm lại mảnh tình xưa:
Là góc quán, là ngày mưa xa vắng;
Là hôm gặp cúi đầu trong im lặng,
Ngượng ngùng nhau đành chẳng nói năng gì.

Những nhạt nhòa cứ thế dắt chân đi
Để tâm tư ngập tràn thêm da diết
Chiều rực tím tím hoàng hôn biền biệt
Buổi ban đầu còn tha thiết trong anh

Anh trở về trên con phố rêu xanh
Nghe hồi ức mong manh đà rạn vỡ
Những vạt nắng thơm lừng hương nỗi nhớ
Vẫn mặn mà như thuở mới vào yêu

Ta thương nhau không biết đã bao chiều
Tình khôn lớn qua bao nhiêu màu áo
Vậy mà sao cả hai đều cao ngạo?
Để hôm nay ôm khắc khoải mong chờ…

Hay vô tình bất chợt đứng ngẩn ngơ
Môi thoáng vọng một tên người chấp chới
Có hiểu không rằng anh đang còn đợi,
Những nỗi buồn vẫn gợi chút bình yên…
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Chông Chênh Miền Nhớ

Em ở nơi nào giữa hai lối mênh mông
Mùa thu chơi vơi hay chân trời hạ đỏ
Đêm cô đơn
Hay bóng chiều nổi gió
Sao bên nào thương nhớ cũng chênh vênh?

Em lạc chốn nào khi thành phố buồn tênh?
Để một gã khờ…
Cứ mải mê đi giữa bến bờ hư – thực…
Câu trả lời phải chăng trong những đêm dài thao thức?
– Những giọt lệ đầy;
…những ký ức xa xôi?

Em ở nơi nào bên cạnh cuộc đời tôi?
Và ai từng nói thu là mùa hò hẹn?
Ôi những kẻ đã một thời thầm thương, nhớ lén
Duyên nợ tan rồi
Uất nghẹn một hoàng hôn…
(Huỳnh Minh Nhật)

3, Nhớ Nhung

Sợi gió hoàng hôn se sắt
Đong đưa chiếc lá thu vàng
Ai vừa đi ngang rất vội,
Hay là giọt nắng vừa tan?

Dịu dàng mùa thu ghé tới
Đường chiều ánh mắt hư vô
Trời xanh một màu rất thực
Nhưng em thì quá mơ hồ

Ta như gã khờ phiêu bạt
Mải mê những phiến chân trần
Lời thương dùng dằng không ngỏ
Thu về rụng trắng ngoài sân

Chợt nghe hương mùa xao xuyến
Người giờ như áng mây trôi
Có kẻ ngẩn ngơ ngồi hát
Dường như lại nhớ nhung rồi…
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Phút Giao Mùa

Hỡi khoảnh khắc sang mùa xao xác gió
Phố nghiêng nghiêng mây thẳm những ánh vàng
Đôi khách lạ riêng đường chung ái ngại
Ta chân trần đờ đẫn lối lang thang

Phải buổi gặp thẹn thùng nơi cuối phố,
Gió giao mùa lảng vảng dáng người thương?
Hay một thoáng men sầu vương tới ngưỡng,
Cuốn hư vô thoang thoảng ngã tư đường?

Em có về và xuân có đến không?
Hay em quên quên lãng chốn hoa đồng?
Vô ý gặp một chiều mưa lấm áo
Để bao mùa khắc khoải đứng chờ mong!

Sương phủ tối nguyệt tàn le lói chiếu
Phố giao thoa ướt đẫm dưới đêm mờ
Ta thờ thẫn trong men say vô tận
Chợt nghẹn ngào khói thuốc rớt vào thơ…
(Huỳnh Minh Nhật)

5, Có Lẽ Nào Ta Khóc

Mây hoang tàn hay lòng ta lạnh lẽo
Mà khói buông xé nát cả trời chiều
Nói yêu nhau nhưng lòng em có hiểu
Đã lâu rồi vàng võ một tình yêu

Chà, lạ quá! Có lẽ nào ta khóc!
Khi tim ta câm nín đến lạnh lùng
Nửa hồn ai nơi cuối đường đứng đợi
Đến bây giờ cũng hóa quá mông lung

Vì yêu thương ta trao lời từ tạ
Rồi quay về hóa đá với tâm tư
Vì yêu thương ta nuốt hạt lệ dư
Để hững hờ em đi trong tình mới

Rồi mỗi chiều gió lạc đường mang tới
Mái tóc xưa, ánh mắt tự thuở nào
Ta lại sầu với niềm nỗi hanh hao
Khi yêu đương, sỏi đá rồi cũng khóc!
(Huỳnh Minh Nhật)

6, Màu Thời Gian

Phượng lại về khoe sắc với trời xanh
Cái oi bức nặng nề như ngộp thở
Người thành phố với khát khao chợt nhớ
Trận mưa rào tưới mát lúc hè sang

Nàng Xuân rời khi trời đất qua trang
Phượng rực rỡ khoe sắc màu đỏ thắm
Phượng đấy ư… này em… tuyệt lắm
Áo trắng sân trường được dịp ngừng bay

Biển hạ vàng ru hồn khách đắm say
Cái tuổi thần tiên anh đàn em hát
Biển gợi tình em tung tăng bờ cát
Bài tình ca ngọt mãi đến bây giờ

Anh vẫn đàn em mải miết làm thơ
Tiếng tiêu ai vọng sang nương theo gió
Em bối rối… lời yêu anh vừa ngỏ
Má ửng hồng mong quả chín đừng rơi

Phố ồn ào lòng biển lại đầy vơi
Từng ngọn sóng ập vào rồi xa mãi
Như tình yêu có bao giờ dừng lại
Biển lặng rồi… mà sóng vẫn lao xao
(Huỳnh Minh Nhật)

7, Tìm Mùa Yêu Thương

Anh đi tìm mùa yêu thương ngày xưa
Trong mùa đông bao nỗi niềm gầy guộc
Con ngõ quen trải dài bằng khói thuốc
Hàng cây già nghiêng tàng lá xanh xao

Anh trở về với lối cũ hanh hao
Này cảm xúc thuở yêu đương thao thức
Này hình bóng em anh mơ hay thực
Này con đường ngả bóng ánh trăng đêm

Ở phương ấy đông đã sang chưa em?
Có giá rét vai gầy qua vạt áo
Có còn khóc khi thấy mình lạc lõng
Có nhớ chăng niềm nỗi những ngày nào

Đường hun hút sâu thẳm trong màn tối
Mưa chớm đông rơi khẽ lối anh về
Nguyệt tạ từ bằng những ánh đam mê
Khuất lần sau làn mây buồn chợt khóc

Những cơn mơ đêm nay đừng nhằn nhọc
Để bóng hình còn đó với tình yêu
Đừng xa mờ theo gió mãi tiêu diêu
Lòng cô liêu, xin đông còn… rạo rực
(Huỳnh Minh Nhật)

8, Lại Một Chiều Mơ

Chiều thơm như hoa cỏ
Lơ đãng một dòng sông
Em gội đầu bến Hạ
Ta con nước ngược dòng!

Chờ em trong nỗi nhớ
Vành vạnh một tình si
Ta về ngang gió bụi,
Em hững hờ ra đi…

Hoàng hôn nghiêng trong mắt
Nắng lỡ làng trên môi
Người vừa hư vừa thực,
Bên hương say rã rời.

Giêng hai vừa chín tới,
Mùa yêu đã đến rồi…
Sao em còn phiêu lãng
Những phương trời không tôi?
(Huỳnh Minh Nhật)

9, Mộng Ước Chung Đôi

Anh nhé mai này gặp lại nhau
Khơi trong gạn đục giấc mơ đầu
Mười năm anh khóc đời dâu bể
Quên hết vết hằn những nỗi đau

Ta lại dìu nhau trên lối xưa
Dưới hàng phượng vĩ gió đung đưa
Bàn tay anh khẽ truyền hơi ấm
Ấp ủ tình em đã mấy mùa

Anh nhớ dìu em ngắm biển đêm
Để con sóng vỗ khát khao thèm
Nhìn trăng nhẹ lướt em thầm bảo
Anh chính là tình yêu của em

Ta mộng mơ về chuyện lứa đôi
Nửa vòng trái đất quá xa xôi
Em mơ ngày ấy… em mơ lắm
Được sống cùng anh đến trọn đời

Anh hãy về đây mộng với em
Xây nhà bên suối ngắm trăng lên
Một khu vườn nhỏ hoa đua nở
Hạnh phúc ta nào khác cảnh tiên
(Huỳnh Minh Nhật)

10, Chút Luyến Thương Mùa Hạ

Sao hồn tôi dùng dằng, không chớm hạ
Khi tiếng ve đương giục giã sang hè?
Con nắng đầu mùa lỡ cơn thiếp ngủ
Gió phơn chiều đang gõ nhịp lê thê

Sao thời gian bỗng im chìm từ ấy?
– Thuở người đi bỏ lại điệu môi cười
Đã nhiều năm không ngồi bên cửa lớp
Sao lạ lùng ta cứ tuổi đôi mươi?

Em nơi đâu? Có thấy mình đã Hạ?
Có nghe chăng giọt lệ có linh hồn?
Tôi lạc lõng những đêm dài hóa đá
Kể khi người hẹn ước với hoàng hôn

Thôi, chào nhé? Chiều vàng xưa kỷ niệm!
Tiếng trống hững hờ buổi học chia tay
Có gã khờ ngẩn ngơ theo nhịp guốc
Nhặt mùi hương vương vai áo em gầy

Thôi vĩnh biệt những miền trời đằm thắm
Những mộng mơ, những ngày tháng êm đềm
Xin từ giã cả một thời rạo rực,
Quãng đường về là hình bóng rất em…

Tôi chỉ giữ những “dòng thư… không gửi”
Bởi dấu yêu đã tàn úa ngang trời!
Cánh phượng hồng ai kết thành nỗi nhớ
Nay đâu rồi mùa hạ của tôi ơi…?
(Huỳnh Minh Nhật)

11, Đừng Chờ Em Nữa

Hôm nay chúng mình ngồi lại cùng nhau
Lời em nói sẽ là lời sau cuối
Cầu chúc anh đẹp tròn duyên mới
Bên nàng oanh thỏ thẻ dịu dàng

Anh bây giờ tóc đã phủ màu sương
Không còn những huy hoàng thuở ấy
Nhưng người đó vẫn… mơ về anh đấy
Thuận lòng đi kẻo người ấy đang chờ

Em bây giờ không còn tuổi ngây thơ
Cũng chẳng thể cận kề khi bóng xế
Thôi hãy để em lau khô dòng lệ
Cho xuân chiều lòng thanh thản được chăng ?

Có bao điều em muốn nói cùng anh
Hãy đến với người… khi anh còn có thể
Gánh vác giang sơn của thời trai trẻ
Anh đã đem dâng vào chỗ không người

Đường anh đi hoa nắng vẫn vàng tươi
Đường em đến rong rêu màu cỏ úa
Nên hai đứa cứ nhập nhằng lời hứa
Anh đừng chờ… và hờ hững người sau

Em vẫn còn đây chứ có mất đâu
Mình vẫn quý nhau…
Tình yêu thành tình bạn
Vì em biết thời gian luôn có hạn

Hãy cùng người kẻo hạnh phúc buông rơi…
Xin anh đừng chờ… em nữa anh ơi !
(Hoàng Mai)

12, Một Giấc Mơ Say

Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ

Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày

Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa

Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?

Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
(Huỳnh Minh Nhật)

13, Dáng Đông!

Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?

Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang

Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?

Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…
(Huỳnh Minh Nhật)

14, Gót Chân Thiếu Nữ

Nắng hôn nhẹ vai gầy em gái
Sao vô tình em để chiều rơi?
Chân cứ bước như còn bước mãi
Lá cuốn theo ánh mắt anh rồi!

Huế mùa này hoàng hôn rất khẽ
Mắt em buồn nghiêng rẽ chân mây
Bờ vai nhỏ tóc mềm che đậy
Vạt nắng hồng rớt xuống hồn say

Em dỗi hờn một nửa yêu thương
Hay đang mơ một mảnh tình hường?
Mà gót chân hững hờ lướt vội
Để nắng chiều rơi ướt dòng Hương…
(Huỳnh Minh Nhật)

15, Bóng Nàng Thiếu Nữ Tháng 5

Nắng vàng nhè nhẹ rơi áo em
Gió muộn mơn man quấn chân mềm
Hoàng hôn bẽn lẽn hôn vào tóc
Trời anh nghiêng ngả rớt vào đêm

Ai rót cái duyên lên mắt xanh
Cho gió tháng năm vỡ tan tành
Ai tô thắm hồng đôi má nhỏ
Để bước em về vướng hồn anh

Biêng biếc màu mây em thấy không?
Thương em chiều ngả cuối chân hồng
Dòng người hối hả quay về chốn
Chỉ thấy mình em giữa chợ đông

Điếu thuốc tay anh đã lụi rồi
Gót mềm em bước cứ chậm thôi
Cho anh vương vấn đôi ba bận
Đêm về đỡ tủi tấm hồn côi
(Huỳnh Minh Nhật)

16, Em Về Phố Ấy Chiều Mưa

Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người

Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai

Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu

Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu

Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ

Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…
(Huỳnh Minh Nhật)

17, Người Không Về Nữa

Đường nắng cũ phố rũ vàng nỗi nhớ
Ráng hồng trôi lơ lửng bóng chiều buông
Trời hạ buồn gieo mấy nhịp yêu đương
Anh đi tìm dáng người xưa xa mãi

Trong yên ắng của hoàng hôn sầu dại
Anh đợi chờ giữa lòng phố chợ đông
Người không đến và cô đơn ghé đến
Khói thuốc anh bay hoang hoải trong lòng

Ở nơi này buồn hiu em biết không
Mây lạnh lẽo buồn trôi che bóng sông
Hạ kéo khói bâng khuâng buồn sắc tím
Nhớ thương rơi những góc phố im lìm

Anh không đợi và người không về nữa
Chiều thôi buồn bẽn lẽn bước vào đêm
Anh không tìm và người không còn nhớ
Lá thu rơi đưa hạ khóc bên thềm…
(Huỳnh Minh Nhật)

18, Mưa Giết Một Mùa Trăng

Mưa thế này đêm đến biết còn trăng?
Hay sương khói bủa giăng đầy lối phố
Những gốc cây sẽ nhuốm màu lá đổ
Tim hao gầy bão tố, máu tình rơi?

Mưa cho sầu nằm bệnh khóc tình đau
Duyên yêu xưa vương vấn níu chân sầu
Ngã ba đường hắt hiu hình bóng lạ
Tự buổi nào ta đã lạnh lùng nhau?

Ha! Tim đau đớn lòng ta vui quá!
Mưa thênh thang hồn ứa lệ đong đầy
Đây con đường in bóng nước chân mây
Mưa bất tận trải dài trong khóe mắt

Tình trỗi dậy từng cơn bong vết cắt
Thôi rồi đây trăng chết giấc mơ trưa
Người gỡ hết tình xưa, ta trói chặt
Phương trời nào người quên hết hay chưa?

Ôi trong lòng, ngoài phố, ở đâu mưa?
Uớt cõi lòng mà hanh khô vạt áo
Chân ta bước u mê về hư tạo
Mưa thế này, chắc chết một mùa trăng…
(Huỳnh Minh Nhật)

19, Mưa Khóc Tình Xưa

Ngày ấy hạ buồn tiễn em đi
Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì?
Heo hút lưng trời mây lặng lẽ
Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly

Biết nói gì đây phút chia tay?
Nửa tình tha thiết nửa đổi thay
Một nửa hạ tàn trên hè phố
Vàng thu một nửa nỗi niềm này

Lá mãi xôn xao lời của lá
Sầu vẫn gợi sầu ta với ta
Khói thuốc giăng mờ đêm khuya lạnh
Lững thững trôi về nơi xứ xa

Đêm nay mưa rớt bạc trăng phai
Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài
Miên man đợt gió lùa vai áo
Có phải mưa buồn mưa nhớ ai?
(Huỳnh Minh Nhật)

20, Vì Sao Xa Rời?

Gửi em một áng thơ tình
Và xin một phút giây mình bên nhau
Hạ về giăng ngập thương đau
Ve kêu phượng nhớ gợi sầu mênh mang

Đâu rồi cái thuở tình hoang
Và đâu một cõi thênh thang nắng hồng
Ta ngồi ta đợi ta trông
Mơ về ký ức mặn nồng ngày xưa

Người về nơi ấy chiều mưa
Và người có nhớ ngày xưa hỡi người?
Mưa về cây cỏ xanh tươi
Mà lòng thắt quặn nụ cười không vui

Chiều nay xót ruột ngậm ngùi
Xa rồi giấc mộng ngọt bùi, đành thôi!
Chim bay mỏi cánh lưng đồi
Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời?
(Huỳnh Minh Nhật)

21, Mưa Đầu Mùa

Mưa đầu mùa chiều nay tầm tã
Gió ầm ào nghiêng ngả hàng cây
Mưa chiều nay hình như rất lạ
Có khi mô mưa dữ thế này?

Và nơi em trời đang hong nắng
Hay bão bùng giông tố như ni?
Sao chẳng nói trả về thinh lặng
Để ngại ngần một bước chân di

Mưa đầu mùa chắc thường như thế
Vẫn cợt đùa niềm nỗi yêu đương
Nơi đáy mắt giấu vào dư lệ
Phố mưa rơi nước chảy ven đường

Trời mưa vội xem chừng ướt áo
Nếu em về phố cũ chiều nay
Đôi mắt biếc lạnh lòng mưa rớt
Hay đang đùa giọt nắng tình say?
(Huỳnh Minh Nhật)

22, Đêm Lạnh Lẽo

Đêm lạnh lẽo khói giăng mờ đỉnh núi
Chỉ còn đây mây xám giữa lưng trời
Tôi góp nhặt những tơ tình hoang dại
Gởi về em một nửa của lòng tôi

Rồi có lẽ lời thơ tràn mộng mị
Tim ngang tàn xé nát tiếng yêu đau
Đôi chân bước bờ môi nồng thi vị
Gởi về em một nửa vết hằn sâu

Ai tìm ai hạt nắng buổi ban đầu
Duyên tan vỡ vỡ tan tình vay trả
Bước qua nhau ánh mắt nhìn xa lạ
Ta thuộc về hoài niệm của đời xưa

Trăng trốn rồi và đêm sẽ là mưa
Tay áo cũ bạc màu hương tình khóc
Đôi chân bước ướt màn khuya nhằn nhọc
Đêm mặn nồng sáng rạng cõi hồn yêu
(Huỳnh Minh Nhật)

23, Xôn Xao Mùa Thu

Chiều buồn loang tím cuối đường mây
Lác đác yêu thương rụng vơi đầy
Ve tấu khúc sầu nghe não ruột
Sương hòa khói thuốc lạnh lùng bay

Ai về đường ai thời gian trôi
Dư hương phảng phất mặn bờ môi
Người ơi lối cũ buồn hiu hắt
Bạc trắng tình duyên thuở xa rồi

Ta trốn vào nhau trái tim đau
Để một mùa thu phải nát nhàu
Nhẹ nhàng em giết mùa thu chết
Nắng đẹp chiều xưa đã phai màu

Chiều nay làn tóc phủ trời mây
Và em biền biệt chẳng còn đây
Dõi mắt xa xăm chờ mưa xuống
Nắng buồn vẫn khóc cuối trời tây

Từ ấy em về phương trời nao?
Chẳng có cho nhau cái vẫy chào
Mỗi lúc tiếng lòng vương chân bước
Có nghe mùa thu đang xôn xao?
(Huỳnh Minh Nhật)

24, Phố Đổ Rêu Phong

Mùa hạ cũ còn vương đầy vai áo
Bước ta về phong dấu tích hoang sơ
Khép lại hết bao buồn vui nước mắt
Ta ngày xưa nào có biết đợi chờ!

Xé màn trời, trời hỡi hãy đổ mưa
Nắng chiều rơi bao nhiêu nữa cho vừa
Gom mây đến và kéo lòng gió lộng
Ta sẽ nhìn chân phố đổ rêu phong

Người quay đầu, cúi mặt, kệ người đi
Ta nơi đây đâu có nghĩ ngợi gì
Hà cớ sao mỗi đợt mùa trở dậy
Lại ngẩn người nuối tiếc nụ hồng say

Mùa đã về, mùa cũ tàn trước cửa
Sao ta buồn, chân mỏi bước liêu xiêu?
Đêm yên giấc gác đầu êm gối lụa
Sao giật mình, nhung nhớ đã từng yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)

25, Chờ Cánh Thiên Di

Khi chiều về thăm thẳm cuối trời xanh
Mây tim tím giăng giăng đầy hối hả
Lồng ngực đập phập phồng nghe rất lạ
Hồn chông chênh rơi rớt nỗi mặn mà

Ngày hôm ấy phố thẫn thờ trông ngóng
Hạ lạnh lùng mưa tiễn bước em đi
Thu dằng dặc một trời vàng võ khóc
Gió nặng nề xao xuyến cánh thiên di

Từ ngày ấy sầu đằng đẵng nghìn thu
Bóng chiều loang in sương khói mịt mù
Ta ngơ ngác một hồn thu xơ xác
Tình liêu xiêu mỏi rũ sợi yêu rung

Để chiều nay tơ nắng rớt rơi đây
Giữa mênh mông thương nhớ rụng vơi đầy
Bóng hoàng hôn ngại ngần thôi ráng đỏ
Đã muộn màng… giữ lấy… cánh chim bay…
(Huỳnh Minh Nhật)

26. Những Giọt Lệ

Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và khối lòng tôi cứng tựa si?

Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…
Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.

Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?

(Hàn Mặc Tử)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here