Giông Bão Cuộc Đời

Đức Phật đã giảng rằng: làm người là khổ. Số mệnh của con người đã là như vậy, nên chẳng mấy ai thoát được những cơn giông bão cuộc đời. Giông bão trong tình yêu, giông bão trong cuộc sống. Nhiều khi ta thấy đời mình quả là đầy bi thương và đau khổ, và chỉ mong được sống bình yên đến cuối đời, chẳng khát vọng, chẳng ước mơ gì cao sang.

Và dưới đây, để sẻ chia tâm sự cùng bạn đọc, những người mà ít nhiều đều trải qua khó khăn trong cuộc sống, blog Chùm Thơ xin gửi tới các bạn Chùm Thơ Hay Viết Về Những Cơn Giông Bão Cuộc Đời.

1, Bão Giông

Chiều trở gió, màu hoàng hôn rạn vỡ
Sao tôi nghe nắng rót mật trên đầu?
Trời giông tố rối bời đôi lọn tóc
Ước lệ tràn nhưng lệ lại luồn sâu

Những ân tình gió hỡi cuốn về đâu
Thơ rơi hoang trên khói thuốc buồn rầu
Chiều lặng lẽ vuốt bàn tay năm ngón
Buổi nắng về ai biết có còn nhau?

Trời cuồng nộ yên bình xa lạ quá
Ai nhớ – quên – quên – nhớ một ai rồi?
Tình nổi gió đẩy đưa đời xuôi ngược
Biệt ly rồi có nhớ cũng đành thôi!

Mưa ướt mềm hoen mi mắt xa xôi
Lối đi xưa rêu mốc phủ chân đồi
Tình gục chết chắc trời xanh? Có lẽ!
Gió đan tình, giông bão ở trên môi…
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Sau Cơn Bão

Chiều hôm ấy một buổi chiều cuối hạ
Lá rơi dần nhè nhẹ bước qua thu
Nắng tắt lần trời đổ bóng âm u
Mây kéo đến mịt mù trời giông bão

Rồi mưa như trút…

Hàng yêu thương ngả nghiêng lảo đảo
Luống nhớ nhung ướt át xanh xao
Gốc giận hờn gió cuốn trời cao
Đám kỷ niệm chỉ còn là chiêm bao – mờ ảo

Đâu còn nguyên vẹn – sau cơn bão
Đâu còn ở lại – mãi hư hao
Đâu còn nguyên vẹn những ngọt ngào
Đâu còn ở lại – những gì ta trao…
(Huỳnh Minh Nhật)

3, Sau Giông Bão

Ai biết được sau những ngày giông bão
Con người ta còn mạnh mẽ được không
Hay tổn thương vẫn giấu ở trong lòng
Để đêm xuống khóc thầm những mất mát

Ai thấu được nỗi đau của người khác
Khi chính mình chưa từng trải nghiệm qua
Có chăng là sự thông cảm xót xa
Cứ như thế cũng coi là an ủi

Ai tránh khỏi những phút giây buồn tủi
Khi đường đời chẳng thuận bước trơn tru
Khi tương lai còn tăm tối mịt mù
Mà hiện tại vẫn vỗ ru quá khứ

Ai chẳng muốn mình có đủ mọi thứ
Nhưng phúc phần đành chấp nhận thế thôi
Chỉ cầu mong khi giông bão qua rồi
Vẫn còn đủ niềm tin và ý chí
(Diệu Nguyễn)

4. Nỗi Niềm Trong Giông Bão..

Trong phòng em, anh nằm thao thức
Lá thu sầu từng phút rụng rơi
Lòng nghe buồn lắm em ơi
Đường anh sỏi đá, tả tơi nỗi niềm…

Ánh ửng sáng bên thềm tình ái
Nhưng ám mờ giăng trải mênh mông
Thuyền đang chờn chập trên dòng
Bủa vây bốn phía trập trùng sóng to

Ba năm qua hồng tơ đã buộc
Lễ nói rồi thêm bước tròn duyên
Vậy mà khắc khoải triền miên
Bệnh đau vàng vọt, bạc tiền trống không

Em vô tư tình trong chờ đợi
Anh chim trời rũ rượi hồn bay
Hôm nào thắm thiết, men say
Giờ đây trăn trở tháng ngày chơi vơi

Thầm lặng lẽ không lời tâm sự
Sợ em lo, tư lự, bâng khuâng
Làm cho khuất bóng vầng trăng
Hoa xuân héo hắt rơi dần đêm đen

Bao kỷ niệm êm đềm hò hẹn
Những suy tư vun vén mộng đời
Lẽ nào gió lộng trùng khơi
Thuyền duyên tan tác để rồi vỡ tan…

Lửa năm xưa bao lần nung thép
Chuỗi ngày nầy vẫn tiếp bùng lên
Lái thuyền vượt hướng về trên
Xa xa ánh toả bồng bềnh mây trôi.

(Nhất Lang)

5, Trốn Bão

Có đôi lúc chẳng biết trốn vào đâu
Để bình an mỗi khi trời giông bão
Những tháng ngày vì miếng cơm manh áo
Thân đa mang gượng gạo một kiếp người

Giữa cuộc đời với gánh nặng chơi vơi
Bỗng thấy thương cho kiếp nghèo hiu hẩm
Kế mưu sinh phải tay bùn chân lấm
Gửi tấm thân trong nguy hiểm rập rình

Ai nghĩ mình khốn khổ mất lòng tin
Bởi những… muốn – mong – cầu không như ý
Hãy bình tâm và nghĩ sâu một tý
Suy cho cùng vẫn… áo ấm cơm no

Có những người trước giông bão co ro
Kiếp bôn ba vẫn phải gồng mình chịu
Chưa trải qua chắc gì bạn đã hiểu
Đừng than van khi… mong ước quá nhiều.
(Diệu Nguyễn)

6. Trần Gian Cạn Rượu

Thôi ngủ đi em
Ngủ đi em ơi…
Đời đâu còn rượu…
Giọt rượu yêu thương

Giọt rượu tin yêu…
Giọt rượu quê hương
Trần gian cạn rượu…
Cạn ly rượu tình

Cạn kiệt thương yêu…
Chỉ còn u mê
Chỉ còn giông bão
Giông bão lạc mùa

Xao động đất trời…

Họ hết rượu rồi
Hết thật rồi em…
Còn gì đâu em
Còn gì cho em…

Thôi về đi em
Về đi em ơi…
Ta về.. về đi em…
Ta về.. về với… rượu ta….

(Tuan Pm)

7, Bão Tình

Mây xám giăng ngang một góc trời
Mịt mù cơn lốc cuốn mưa rơi
Cuồng phong che lấp rừng sim tím
Gió xoáy dập vùi cánh phượng trôi
Nẻo tới còn bao nhiêu cách trở
Đường về sao mãi quá xa xôi
Thuyền tình mất lối trong giông bão
Một cánh hoa trôi phải ngậm ngùi
(Nguyễn Khánh Chân)

8, Giông Bão

Hơn một tháng trời đông giá lạnh
Hồn chơi vơi trong cảnh rụng rời
Lại thêm gió bão tơi bời
Vườn hoa đẫm ướt, nụ chồi mới vươn

Thông tróc gốc bên đường vật ngã
Thôn xóm nghèo buồn bã đêm đen
Bao ngày bóng tối không đèn
Lại thêm ẩm ướt đua chen sóng đời

Nước lũ lụt thương người bất hạnh
Lại còn thêm gió lạnh không lơi
Thương cho số kiếp rã rời
Sống trong đau khổ giữa đời lợi danh

Biết bao kẻ tranh giành ảnh hưởng
Sống cõi đời tưởng tượng giàu sang
Không nghe tiếng khóc tiếng than
Những người cơ cực bần hàn ốm đau

Đừng vội tưởng trời sao nghiệt ngã
Cõi đời nầy nhân quả sớm trưa
Những người tình nghĩa có thừa
Hiện trong kiếp sống người đưa kẻ mời
(Nguyễn Gia Linh)

9, Cơn Giông Tháng Bảy

Trời lại làm cơn giông ở bên ngoài…
Sao trong lòng như cũng đang nổi một cơn giông…
Ngày đến ngày đi, đêm buông rồi đêm tàn,
Tình hiến tình dâng, người lọc lừa phá tình vỡ tan hoang…
Tìm đến với nhau từ trong cõi Thơ lồng lộng,
Thơ trao tình, tình trải thảm dài gót hài trên mơ,
Mơ ngũ sắc, trắng vàng xanh tím đỏ,
Đỏ của tình hay đỏ thắm máu tim đau???
Người cứ vui, cứ ngược xuôi con phố cũ…
Phố đông người, người muôn vạn áo phù hoa…
Hoa khế, hoa đào, hoa thược dược hay hoa phù dung cũng thế…
Đã có kiếp hoa nào còn tồn tại mãi một đời qua???
Như Hán Đế trị vì ba ngàn cung tần mỹ nữ,
Nghĩa lý gì khi đành đem cống hiến một Chiêu Quân?
Để đổi lại cả một giang san cho một hồn thơ bế tắc,
Nhã nhạc Chiêu Quân luôn cần thiết cho một cõi tình lừa…
Chẳng trách chi nhau, giông bão của Trời xưa nay vẫn vậy…
Ôm một nỗi hờn, giông bão trong lòng cũng đã đủ một đời say…
Từ trong Tháp Ngà, ngỡ ngàng tay mơ ngại ngùng che mặt…
Trở lại Tháp Ngà, tự nguyện ngục tù cũng mong giải thoát cho nhau một tình đầy……………………………………………………………………………………..
Đã đầy…nên có lúc tình cũng phải tràn để khóc cho một tình vơi…
Sầu……………………………………………………………………………………..
(Phù Dung)

10, Bão Cát

Lại một ngày xa, nhớ lịm người
Cõi hồn hoang mạc cát bay hơi
Em đi nắng hạ nung cành nhớ
Ðêm cũng dường như bảy mặt trời

Lửa ngục trong lòng em biết không?
Hoa hồng đen nở kín hoài mong
Kên kên trỗi mãi kèn lâm khốc
Trái tim khô mọc nhánh xương rồng

Theo cơn bão cát về chân mây
Lượm cây đèn cũ chà trên tay
Ước gì em hóa chai bia lạnh
Ực một hơi em rồi chết ngay
(Hà Huyền Chi)

11, Giông Bão Ngang Vai

Giông bão nào trên lối em về
Đường cỏ gai dầy, sắc
Khúc xạ hoàng hôn nghiêng bóng chiều mê hoặc
Những cánh buồm xa
Trầm vào cơn lặng
Biển bạc xanh nhún nhẩy dưới chân đồi
Bàn tay của gió
Lạnh lùng
Xua vẫy mây trôi
Hình ảnh khuất chìm của nửa chiếc cầu lửa đỏ
Những người đến rồi đi
Đông giăng màu đổ vỡ
Cặp tình nhân nhỏ bé sát bên
Nhập nhòa dưới ánh mặt trời
Hải âu, peliccans, xao xác rã rời
Alcatraz, đảo tù nhân nổi trôi
Vịnh chìm trong cô đơn tiếp nối
Em về
Giông bão không ngừng trên lối
Tiếc một vừng sáng
Từ lâu rồi không đến nữa
Mây vắt vẻo
Chơi vơi
Xa xôi
Một cây ngô đồng lạc lõng
Lặng thinh
Tự mình làm rơi chiếc lá
Hôm nay
Trên lối em về, nhiều giông bão quá
Tiếng gầm gừ báo hiệu một tia chớp vô tình
… Ai đó muốn quên ?
… Ai đó đi tìm ?
Mùa đông
Trời chiều
Hoàng hôn
Tê tái
Giông bão về, giông bão ngang vai !

(Kieu)

12, Bão Lòng

Mưa rả rích cho lòng ảo não
Khát vọng trào nghiệt ngã chua cay
Đắng thay buồn đọng đêm nay
Ôi da diết quá mưa đầy nhớ nhung

Mưa mưa nữa tim rung nghẹt thở
Cuồng phong lên cho vỡ tâm hồn
Buồn lòng lạc điệu môi hôn
Chớp điên cuồng giật tim lồng đi hoang

Giông tố nổi vỡ toang cõi mộng
Cày xới tung vang động tâm tư
Linh hồn tan bấy nát nhừ
Tâm tư rung lắc mõi nhừ đời ta

Cũng một kiếp xông pha nhiệt huyết
Ước mơ đầu sao tuyệt vời thay
Hôm nay ta thấy đắng cay
Bão lòng tràn khắp xới cày tan hoang…
(Hồng Dương)

13, Bông Hồng Sau Giông Bão !

Cảm ơn em đã tin tưởng nơi tôi
Đã chia sẻ những nỗi đau thầm kín
Tôi khuyên em: hãy vững lòng thác tín
Ở nơi Ngài sẽ xoa dịu nỗi đau

Rồi thời gian sẽ lành vết thương mau
Em lại là em của thuở ban đầu
Bản lĩnh giỏi giang nét mặt chẳng sầu
Người phụ nữ thành công trong doanh nghiệp

Với đôi chân vững vàng và bước tiếp
Trên con đường em sẽ phải đi qua
Tôi vẫn tin: em là một bông hoa
Không dễ gì rụng rơi sau giông bão

Tôi biết em thuở còn nhảy chân sáo
Vất vả nghèo nàn phụ mẹ chăn nuôi
Xong tốt nghiệp em bôn ba ngược xuôi
Bươn chải đời tìm miếng cơm manh áo

Trời thương em đã mở ra nút tháo
Em thành công trong lĩnh vực kinh doanh
Em bước vào một cuộc sống mới toanh
Có tất cả những gì em mong ước

Đúng thật là: chẳng ai mà biết trước
Cuộc đời em một câu truyện thần tiên
Nhưng hạnh phúc đâu phải chỉ có tiền
Cái em cần tình yêu không giả dối

Nhưng cuộc đời vốn dĩ chẳng tuyệt đối
Trời chẳng cho ai được hết bao giờ
Hiểu câu đó em sẽ chẳng xác xơ
Khi tình cảm không như em mong đợi

Trong tình yêu đôi khi là vụ lợi
Em đừng buồn ! Hãy mạnh dạn đứng lên
Buông bỏ hết và tin ở ơn trên
Và tạ ơn những gì em đang có

Món quà quý mà trời cho em đó
Là đứa con mạnh khỏe và dễ thương
Là ngươi thân bên em những ngày thường
Là công việc em đang làm bà chủ

Tất cả những thứ em có đã đủ
Đừng đau lòng vì những chuyện đã qua
Em mãi mãi vẫn là một bông hoa
Vẫn tỏa hương sau mưa giông bão táp

(Khương Thuỵ Phùng)

14, Tình Yêu Bão Giông

Như đóa vô ưu nở giữa đời
Em là hạnh phúc của loài người
Một ngày tháng sáu lung linh nắng
Quán trọ trần gian em xuống chơi

Từ cõi mơ nào em đến đây
Đón em, mặt đất trải thơ đầy
Trần gian từ đó thêm huyên náo
Nhân loại yêu nhau quên đọa đày

Một chút từ bi em sẵn dành
Mang thơ cứu rỗi tới hồn anh
Anh còn một trái tim sa mạc
Đợi có một ngày suối chảy quanh

Anh thắp cho em ngọn nến hồng
Giữa trời tháng sáu hạ oi nồng
Chúc em điều ước Tiên Như Ý
Hãy ước tình về như bão giông?
(Đỗ Hồng)

15, Cuốn Vào Giông Bão

Ngồi buồn nhớ lại ngày xưa
Hồn xuân phơi phới, tuổi vừa tập bay
Long lanh một mảnh trăng đầy
Giữa bầu gió thoảng hương say tỏa ngàn!

Chiều chiều ra bến mơ màng
Nhìn sông lờ lững ngập tràn ước mơ
Đò đưa xuôi ngược hai bờ
Nhấp nhô sóng nước, chơ vơ nỗi niềm

Nửa vầng ánh ửng mộng duyên
Nửa vầng ánh rọi con thuyền xa xăm
Hai tay ôm cả trọn phần
Bên ngàn cảm xúc, bên lần thức thao

Chợt giông thổi áng mây sầu
Phủ đen mờ mịt, nát màu thiên thanh
Bốn bề gió giật từng canh
Chim non đôi cánh mỏng manh vượt đồi!

Thuyền nan vội sớm ra khơi
Nước vờn, sóng vỗ, từng hồi lắc lư
Lắm khi bão dập bơ phờ
Rồi khuya tỉnh lặng thẫn thờ hồn sương

Biết bao khắc khoải đoạn trường
Chiều thu uống nhớ, đêm buồn ăn đau
Thời gian là cả chuỗi sầu
Là đi với sóng, là gào với mưa…

Bây giờ chiều thoảng nhẹ đưa
Bến đời sắp đến, cũng vừa mỏi tay
Ôm bầu tâm sự tràn đầy
Thương cho tuổi mộng năm dài tả tơi!

(Nguyễn Thành Sáng)

16, Bão Bùng Riêng Mang

Mưa chiều đường hóa sông nay
Mưa lòng quá ngọ tàn ngày xé đêm
Thân em như chiếc lá mềm
Sũng hoen phiến nhớ loáng miền trống không

Sầu dâng ngập tối bên song
Hồn đau càng lắc càng đong mắt đầy
Ai đem đá đổ vai gầy
Thương sao bão dập mưa vây cánh hồng

Xưa ai tưới gốc Ngô Đồng
Giờ xây nghĩa địa hóa công phũ phàng
Cho nhau biết quý hơn vàng
Bẻ đôi chữ nhẫn ngỡ ngàng cố nhân

Lầu hoang rụng ánh trăng ngần
Bến sông mơ hóa bể trần ai nay
Muốn tan vào giữa cơn say
Biệt ly vỡ đứt máu tay ròng ròng

Sạt triền đê quán lạnh lùng
Câu thơ tức tưởi bão bùng riêng mang
(Kim Giang)

17, Giông Bão Cõi Lòng

Bầu ảm đạm ầm ầm sóng vỗ
Ngọn thủy triều loang lổ tầng không
Hải âu xoải cánh lượn vòng
Nhởn nhơ đàn cá lọt tròng tử sinh

Cảnh ly biệt rập rình lởn vởn
Luật luân hồi đau đớn thế gian
Vô thường hủy diệt đa đoan
Tợ hạt cát vàng tương tác lẫn nhau

Uất hờn lệ nát nhàu vóc ngọc
Giọt u hoài nhớ góc phố quen
Đan tay trải bước ngắm đèn
Lung linh huyền ảo đượm men ái tình

Chuỗi khao khát phồn vinh xứ lạ
Tìm tự do biển cả lênh đênh
Bến mơ cuộc sống vững bền
Tương lai sáng lạng phất lên đổi đời

Nhưng trời hỡi! Tả tơi phận nữ
Hải tặc sang cướp giữ gia tài
Lại hành ô nhục dáng mai
Oan khiên kiếp bạc biết ai tỏ bày

Bão cuồn cuộn bầy nhầy thời tiết
Chữ tiết trinh tha thiết đợi chàng
Nay mang hư tiếng phũ phàng
Chim uyên bỏ bạn, sang ngang phụ thề

Biển gầm thét bốn bề sấm chớp
Nét đan thanh nhơ nhớp tan tành
Sóng đời thuyền nhỏ mong manh
Cuộc tình dâu bể duyên đành cắt chia!
(Tam Muội)

18, Mùa Thu Sau Cơn Bão

Thành phố anh trầm mình sau cơn bão
Những rừng xanh đã bật gốc quy hàng
Hàng cây nhỏ lối dẫn vào xóm nhỏ
Mùa thu nay không còn rụng lá vàng

Giàn bông giấy trước nhà anh biến mất
Gió thu luồn vào khoảng trống trơ vơ
Thu năm trước gió còn vờn trên lá
Nay đã là dĩ vãng của ngày xưa

Nơi anh ở thu này không vách chắn
Tấm bạt xanh che tạm phủ mái nhà
Bụng chứa gió thốc lên run bần bật
Sợi dây ghì như chiếc võng đung đưa

Con dế thuở cỏ còn xanh biên biết
Đã ra đi không hẹn một ngày về
Cỏ cũng đã vàng khè khi ngập nước
Con dế giống anh bỗng làm kẻ không nhà

Nhiều ước hẹn dành riêng em bên đó
Nay đã là trằn trỡ của chiêm bao
Bao hy vọng ngập chìm trong nước ứ
Khi bão tan rũ áo kéo nhau đi…
(Quan Dương)

19, Giông Bão Cuộc Đời

Dong ruổi bước chiều phố lặng yên
Khói sương mờ nhạt nắng thu hiền
Vòng xoay kiếp hận thù xâu chuỗi
Phận đổi duyên sầu mộng biến thiên
Đong đếm nợ mòn nhân nghĩa lụy
Khát khao ngày đợi gió trăng
phiền
Lòng xa xót cảnh ngàn tơ rối
Giông bão cuộc đời sự đảo điên …

Điên đảo sự đời cuộc bão giông
Rối tơ ngàn cảnh xót xa lòng
Phiền trăng gió đợi ngày khao khát
Lụy nghĩa nhân mòn nợ đếm đong
Thiên biến mộng sầu duyên đổi phận
Chuỗi xâu thù hận kiếp xoay vòng
Hiền thu nắng nhạt mờ sương khói
Yên lặng phố chiều bước ruổi dong ./.

(Lê Cảnh Tiến)

20, Hết Cơn Giông Bão Sẽ Bình Yên

Hết cơn giông bão sẽ bình yên
Em gái đẹp xinh hết muộn phiền
Hạnh phúc diệu kỳ còn đổi khác
Tình yêu mầu nhiệm cũng thay phiên
Luân hồi luôn đúng nhìn thiên mệnh
Nhân quả không sai thấy nhãn tiền
Bão tố không làm em sợ hãi
Em là hoa hậu giữa thiên nhiên
(Trần Minh Hiền)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here