Những ai lần đầu đến Tây Nguyên, sẽ bị cuốn hút bởi vẻ hoang sơ huyền bí của nơi đất mây núi ôm nhau này. Nơi đay, rất ít khi thấy con người bởi lẽ hừng sáng họ đã mang gùi lên nương rẫy. Càng xa thị trấn, đô thị, không khí vắng vẻ đặc trưng này càng hiện rõ. Không gian thoáng đãng làm tan bao nỗi lo lắng của cuộc sống thường ngày. Khi đến nơi đây tâm hồn ta như được bay bổng cùng cảnh hùng vĩ của núi rừng.
Không gian vắng lặng có vẻ như buồn, nhưng trong cái tưởng chừng như vắng lặng và buồn ấy chứa biết bao điều, mà nếu thích khám khá, sẽ khó lòng thấy hết được cái đẹp, cái hay của con người nơi đây. Ấy vậy mà có những nhạc sĩ, nhà văn, nhà nghiên cứu đã dành gần cả cuộc đời để khám phá vùng đất này và họ đã mang hơi thở Tây Nguyên đến với mọi người.
Hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi đến các bạn những bài thơ hay về tây nguyên, xứ xở của nắng gió với những cảm xúc đặc biệt.
1, Em Về ĐakLak Đi Thôi!
(Huỳnh Minh Nhật)
Em về ĐakLak, quê tôi không?
Nơi ấy bình minh nắng rất hồng
Hoàng hôn cũng đẹp, sương mây tím
Tối về trăng mộng vẫn hoài mong
ĐakLak đại ngàn nơi tôi đó
Cái nắng cái gió cũng biết buồn
Ví bước chiều nao em bỏ ngỏ
Chúng vỡ tan tành thác mưa tuôn
Em về ĐakLak, về đi thôi
Có tình, có nghĩa, có tim tôi
Người ta đứng đợi đã lâu rồi
Em về ĐakLak không em hỡi?
Em về ĐakLak, về đi thôi…
2, Dọc Đường Tây Nguyên
Tác giả: Trinhcamle
Đời nghiêng bóng tóc đã kín màu sương
Chân vẫn thích bước phong trần cát bụi
Hồn trai trẻ giữa mây ngàn gió núi
Tình cho người như thuở bắt đầu yêu
Qua Trường Sơn dừng ngắm nắng lịm chiều
Lòng chìm sâu vào thiên nhiên hoang dã
Con suối lạnh lững lờ dăm bóng cá
Đang quẫy mình cho tan ánh vàng ra
Đêm Pleiku nghe gà gáy xa xa
Như vang vọng tiếng chào người ra ruộng
Con nghé ọ chợt giật mình luống cuống
Rúc rúc đầu tìm vú mẹ căng no
Tự bảo mình thôi buông bỏ âu lo
Nhưng lạ chỗ Buôn Mê chừng khó ngủ
Nghe tiếng gió giữa rừng khuya vần vũ
Lại ngỡ ngàng lời sóng biển âm vang
Sáng tinh mơ chạm cái rét đại ngàn
Đà Lạt chào ly cà phê nóng hổi
Nhấp vị đắng dặn lòng chi mà vội
Đợi nắng lên đón lãng đãng sương về
Bao ngày qua biết thêm ít vùng quê
Vẫn thăm thẳm con đường đi phía trước
Thật đáng yêu những sắc màu đất nước
Mỗi bước qua mỗi thắm đậm tình người
3, Xa Mùa Hạ Tây Nguyên
Tác giả: Lê Sáng
Tôi lặng thầm ngồi ngắm một chiều mưa
Cơn gió lạnh đầu mùa thu giá rét
Hạ tàn ơi ! Ta trao lời tạm biệt
Hẹn gặp năm sau ta sẽ đón mi về.
Chưa có năm nào mùa Hạ ngập tràn đê
Chân dạo bước trưa hè mưa xối xả
Ngập cả đường đi, ngõ quanh vùng trắng xóa
Tiếng ve đâu ? Nắng Hạ vàng đâu ?.
Tháng chín về rồi trời Thu đến thật mau
Hoa lan nở, dãy cúc quỳ cũng nở
Để lại trong ta một khoảng trời thương nhớ
Không biết mây xanh dạt ở chốn nào ?.
Xuôi ngược nẻo đường thành phố ở trên cao
Cơn gió ấy ! Ta quen rồi, chợt đến
Tay run run, da nâu màu sẫm mịn
Thuở ban sơ quen nắng gió chai lì.
Thăm thẳm mịt mùng, kẻ ở người đi
Cái nắng Hạ giữa trưa hè sưởi ấm
Là cả yêu thương mang nghĩa tình sâu đậm
Khắc trọn trong tim say đắm một chữ tình.
Mùa Hạ xa rồi, hàng cây đứng lặng im
Mưa nặng hạt vẫn đều đều cứ đổ
Mặt nước mênh mông ngập tràn con phố
Ta lại lặng thầm ngồi ngắm một chiều mưa.
4, Lên Tây Nguyên Đi Anh
Tác giả: Tố Loan
Hãy một lần lên Tây Nguyên đi anh
Gió đại ngàn yên lành vi vút thổi
Đêm trong veo tiếng đàn Tơ-rưng trỗi
Điệu bổng trầm mang nỗi nhớ mênh mông
Khi chiều về lặng đứng giữa rừng thông
Ngắm hoàng hôn chênh chếch bóng nghiêng tà
Cỏ lau trắng ngã ườn theo gió xõa
Se dịu lòng chiều yên ả anh ơi!
Đang tháng bảy mưa cứ bất chợt rơi
Đến thật nhanh và cũng rời chớp nhoáng
Có đôi khi trời hanh khô hạn hán
Nắng cháy mình nhưng gió vẫn êm ru
Đường dốc ngoằn ngoèo khúc khuỷu hoang vu
Nhưng đẹp anh à! Rừng su xanh ngát
Mùa Cà-phê hoa tỏa hương ngào ngạt
Trắng muốt ven đường đẹp lắm sắc trưng
Vách đá cheo leo hoa cỏ vẫn cứ trườn
Vẫn khoe sắc điệu đà trong nắng sớm
Đàn bướm ong bay chập chờn mơn trớn
Cho đất trời thêm đượm vẻ nên thơ
Có dòng sông Sê-rê-pốc hiền từ
Nuôi dòng thác Đờ-ray-nu(Dray-rur) êm-dữ
Lúc ru lòng khi thét động rừng thiêng
Xé toạt đêm với tiếng gầm hoang dã
Thác Đờ-rây-sáp(Dray-sáp) chung dòng rền rã
Thoảng khói sương bay trắng xóa ảo mờ
Những khối đá nhấp nhô bờ rêu xõa
Tựa bức rèm ẩm ướt khỏa nền xanh
Hãy một lần lên Tây Nguyên nhé anh!
Xem điệu nhảy bập bùng bên bếp lửa
Tiếng cồng chiêng rộn rã giữa đất trời
Cùng cảnh sắc hoang sơ miền sơn cước
Lên nhé anh! Để cùng em sánh bước
Nơi từng nghe thủ thỉ ước mộng em
Nơi đợi anh bao nhung nhớ êm đềm
Nơi gọi anh với nỗi niềm tha thiết
Anh của em! Phương trời xa có biết?
Khi dạo đồi chè xanh biếc mênh mông
Em nhớ anh nỗi nhớ cứ bềnh bồng
Bởi quê anh những rừng chè bát ngát
Lên nhé anh! Vào ngày xuân tươi mát
Hay hạ về đẫm ướt những cơn mưa
Mà quê em chẳng đủ được bốn mùa
Chỉ có mùa nắng và mưa anh ạ!
Em sẽ kể anh nghe điều rất lạ
Trong tuổi thơ đầy khờ khạo của em
Rồi anh cười nghiêng ngả cho mà xem
Rồi lại bảo: Em của anh thiệt ngốc!
…
5, Ráng Chiều Tây Nguyên
Tác giả: Nguyễn Quang Tuyển
Miền núi thấp sương sa giăng phủ
Bước đường dài quạnh quẽ cô liêu
Hoàng hôn ráng đổ trời chiều
Rượu nồng phố núi liêu xiêu lối về.
6, Tây Nguyên, Một Lần Về!
Tác giả: Thượng Tấn Đạt
Sáng cuối thu tiết trời se se lạnh
Chuyến xe đò rời khỏi bến yêu thương
Chân không bước mà lòng bao vội vã
Tây Nguyên ơi! mong mỏi một lần về.
Bàn chân nhỏ giữa Tây Nguyên lộng gió
Nắng hoàng hôn lấp lánh cuối chân đồi
Ôi bạt ngàn, trời, mây và gió thổi
Như đón chào người lữ khách xa quê
Nói cùng ta, hỡi Tây Nguyên hùng vĩ !
Đôi tay nào đã khắc họa nên em?
Là sương máu của bao nhiêu thế hệ?
Đôi tay trần, khắc khổ chốn rừng thiên.
Nói cùng ta, hỡi bạt ngàn nương rẫy!
Đôi chân nào đã mở lối rừng sâu?
Từ rừng hoang vu, thành nơi trú ngụ
Có sức người sỏi đá cũng nở hoa
Nói cùng ta, những con người biệt xứ!
Rời quê hương, dấn thân tạo nên hình
Một Tây Nguyên vương mình từ hoang dại
Nay trở thành phố thị chốn phồn hoa
Từ con đường thảm nhựa, bê tông hóa
Đến chung cư, phố thị mọc liền kề
Những con suối đổ về từ vô tận
Nàng Tây Nguyên, làm say đắm lòng người
Chân ta bước giữa muôn trùng bốn bể
Ôm yêu thương, hôn nhẹ tiếng rì rào
Mắt nhắm khẽ, mà lòng đang thổn thức
Ôi Tây nguyên! …đến hẹn …ta lại về.
7, Khắc Khoải Chiều Tây Nguyên
Tác giả: Hữu Nghĩa
Mắt em xanh
Da em mặn mà
Và lòng anh
Dạt dào
Như biển cả.
Trong mắt xanh
Anh là
Con nai ngơ ngác,
Trong làn da
Mịn mà
Anh là
Giọt mồ hôi
Thắm đượm
Ở nơi anh
Thăm thẳm
Một chân trời,
Mai anh ở
Em về
Em có nhớ?
Cái rét
Đầu mùa
Anh láy áo
Nghiêng che!
Chiều hôm ấy
Là chiều
Chia phôi
Không hẹn gặp,
Chiều Tây Nguyên
Sương bạc
Phủ hoàng hôn,
Anh ước ao,
Ước ao
Mãi một chiều
Như thế!
Rồi hôm nay
Lòng anh
Là
Bến cô lieu
Đã và đang
Đứng đợi
Dưới nắng chiều
Hiu hắt.
Anh muốn
Tắt nắng đi
Để cái rét
Đầu mùa
Đến sớm
Để chiều Tây Nguyên
Sương bạc
Phủ hoàng hôn.
Anh ước ao,
Ước ao
Mãi một chiều
Như thế!
Nhưng rồi
Thời gian
Lặng thoảng
Trong không gian
Ôi!
Nhân ảnh
Biệt mờ
Vô vạn.
8, Mùa Nắng Tây Nguyên Quê Anh
Tác giả: Trần Sơn Hải
Mùa nắng thênh thang những trời
Lồng lộng những gió, lời lời máy reo
Mùa nắng bầu trời trong veo
Hương cà ngây ngất, tình gieo lòng người
Mùa nắng trăng sao sáng ngời
Rì rào lá hát muôn lời quê hương
Mùa nắng nắng vàng muôn phương
Vút cao én liệng vẽ đường mộng mơ
Mùa nắng chiều tím ảo mờ
Ấp ủ núi biếc, ru hờ con tim
Mùa nắng gió đưa con tim
Bay bổng trời rộng đi tìm Đam Xan
Mùa nắng sương sớm mơn man
Ấp ôm nương rẫy bạt ngàn cà phê
Rừng chiều trải lá vàng hoe
Thác thanh giọng hát, duyên quê ngọt tình
Mùa nắng thả chiếc nôi tình
Cho ta sáu tháng đón mình đi chơi.
9, Tứ Thơ Buồn Gởi Lại Tây Nguyên
Tác giả: Đỗ Mỹ Loan
Đến Kon Tum vào buổi chiều mưa
Cả núi rừng ầm ào thác đổ
Đón chào ta lạnh lùng cơn gió
Chợt nghe lòng thêm nỗi tái tê
Kon Tum ơi! Ta đã trở về!
Gọi khản giọng mà nào chẳng thấy
Chút thân quen của ngày xưa ấy
Nỗi tủi hờn cúi mặt lặng câm
Chỉ riêng ta bóng lẻ âm thầm
Vướng víu chân ngập đầy lau lách
Hoàng hôn xuống sương mù dày đặc
Phía thung sâu mờ mịt dáng người
Tựa lưng vào vách núi chơi vơi
Chẳng còn ai bên đời hiu quạnh
Mưa mãi rơi cho sầu mọc nhánh
Tứ thơ buồn gởi lại Tây Nguyên!
10, Đôi Dòng Cảm Xúc Tây Nguyên
Tác giả: Dũng Lê Ngọc
Tôi nhớ mãi vùng cao nguyên lộng gió
Giữa mây ngàn những thảm cỏ mộng mơ
Đến nơi đây lòng khắc khoải từng giờ
Đầy xúc cảm ngâm dòng thơ da diết
Bao sử sách lưu danh thời oanh liệt
Vẫn còn đây những tuấn kiệt đương thời
Mãi lưu truyền khắp đất việt biển khơi
Từng kỉ niệm mãi không rời tâm trí
Không chỉ thế nơi này còn huyền mĩ
Cánh đồng hoa quyến rũ vị hương nồng
Những ngọn đồi trùng điệp giữa khoảng không
Bao ghềnh thác đang bềnh bồng khiêu vũ
Những truyền thống đồng bào luôn mãi giữ
Tiếng cồng chiêng nơi bản xứ vang lừng
Vẫn reo hò dưới ngọn lửa chẳng ngưng
Luôn rạng rỡ cười vui cùng nhảy múa
Tôi nhớ lắm người tây nguyên rực lửa
Đỗi thân thương luôn mở cửa đón chào
Chẳng ngại ngần tiếp đón giữa non cao
Mãi thắm đượm những thi hào xa mến.
11, Rừng Tây Nguyên
Tác giả: Nguyễn Quang Tuyển
Mùa khô ai đến Tây Nguyên
Còn ai để nhớ một chiều rừng thu
Khẳng khiu cây cháy khói mù
Sương tràn, cát bụi âm u núi rừng !…
12, Giấc Tây Nguyên
Tác giả: Dã Tràng Cát
Cơn mưa đêm dấu mặt trời tròn giấc
Hoàn vũ thơm hương lựng phả núi rừng
Tí tách giọt vỗ nhạc lòng ngọn bấc
Rào rạt dâng con sóng lệ rưng rưng
Lá ướt đẫm ánh đèn đường vừa tắt
Cuộc văn minh có trở giấc mộng thường?
Núi đứng sững gác cổng trời lam thẫm
Vọng thanh trong sông khúc chuyển âm trầm
Không ngừng nghỉ nước nguồn lan sâu đậm
Dòng thuỷ sinh trở ngược đón Thiên Ân
Đêm dịch chuyển hơi thở say Thần khí
Vọng bình minh cho đổi mới chân tâm.
Lòng bỗng nhẹ cánh thời gian chao lượn
Mắt khép vào bắt nhịp giấc nhân sinh
Dây liên kết cứ cuộn vò hình tướng
Nhả mạch tơ bện chặt khối ân tình
Tây nguyên thắm dẫu đời còn mơ đắm
Nguyện an nhiên tín thác Đấng Diệu Linh
13, Tây Nguyên Ký Sự
Tác giả: Daocongdien
Tây Nguyên cổ tích cồng chiêng kể
Chập chùng sương khói đồi nhỏ, to
Một hôm xách túi lên thăm bạn
Kiếm ché rượu cần, dăm ý thơ…
Dọc đường sao lắm người tre trẻ
Lúc kêu bằng chú lúc thưa anh
Núi rừng áo bụi màu tươi khỏe
Thèn thẹn mình đang lốt thị thành
Hóa ra đi lạc mà không biết
Ai chơi đem phố trộn hoa rừng
Voi lớn voi đàn đâu mất biệt
Con vượn lẻ bầy hú lâng lâng
Cà phê bông trắng vờn mây trắng
Su hào lá xanh che lũng xanh
Cá chép ăn mồi đầy ao nắng
Chiều tây ba lô dạo loanh quanh
Ghé ngang xưởng mộc xem gỗ múa
Gõ, lim trầm bổng cánh rồng bay
Quá khứ náu mình trong đục, búa
Lộ dần mỹ nghệ dưới hoa tay
Mấy cô bạn nhỏ thêu trong lớp
Mơ-nông chun chút nỗi buồn vương
Thổ cẩm hoa văn lời chim hót
Thảo nào con mắt khói như sương
Đến nơi tưởng gặp ông Nguyễn Khuyến
Hóa ra nhà bạn dưới chân đồi
Rượu ngâm trăng đến thêm ánh điện
Tây Nguyên tâm sự dễ mềm môi
Lên cõi Tây Nguyên nghe ai hát
Ngỡ nàng Siu Black hái cà phê
Chỉ e bắt chước người Từ Thức
Nhắp chén tiên quên khuấy nẻo quê
14, Chiều Tây Nguyên
Tác giả: HƯƠNG THU
Giữa chiều thơm hoa cỏ
Em chạm hồn Tây Nguyên
Đóa môi trần bỏ ngõ
Một chút lòng chung chiêng
Sông trở về nguồn cội
Trầm tích ngày xanh rêu
Gió ngàn tha thiết gọi
Đá nghìn năm cô liêu
Hồn cổ thi lên tiếng
Vó ngựa xưa trở về
Tưởng chừng như tráng sĩ
Cúi đầu biệt sông quê
Ơi chàng trai phố núi
Tiếng khèn rộn trên nương
Nhớ ai mà bổi hổi
Gọi trong chiều yêu thương
15, Hè Tây Nguyên !!!
Tác giả: Dang Dat
Hè về Đất Đỏ Tây Nguyên
Chói chang nắng gắt qua triền đồi cao
Tây Nguyên gió thổi từ Lào
Mang luồng hơi nóng thổi vào Pleiku !
Quen Người Sơn Nữ ưu tư
Tình Yêu Phố Núi sương mù có Em
Tình vào Ký Ức dịu êm
Phượng Hồng đỏ thắm bên thềm Tình Yêu !
Tây Nguyên Phố Núi tiêu điều
Chiến Tranh tàn phá bao nhiêu Xóm Làng ?
Mùa Hè Năm đó tan hoang
Giặc từ phương Bắc tràn lang Trấn Thành !
Gây bao chết chóc nỡ đành
Người Dân vô tội chúng sanh đọa đày
Hè trong khói lữa đạn bay
Sanh linh đồ thán giặc vây Trận tiền !
Làm cho Vùng Đất Tây Nguyên
Màn Trời Chiếu Đất đảo điên lòng Người
Gây bao Sầu Khổ mọi nơi …
Tây Nguyên triệt thoái viết lời Sữ Xanh !…
Đoàn Quân di tản có Anh
Làm kẽ Chiến Bại Mộ Xanh bao người ?
Tình Yêu Thời Chiến rã rời …
Đôi Ta lạc mất một Đời còn vươn !
Không lời Từ Biệt Yêu Đương
Kễ từ dạo đó đêm trường vấn vương
Nhớ Người Sơn Nữ còn thương !
Tây Nguyên một thuở Tình Trường Đôi Ta !!!
16, Tây Nguyên Mùa Hẹn
Tác giả: Lê Sáng
Anh lại đi tìm màu nắng của tháng giêng
Tìm cái chói chang tô hồng thêm đôi má
Về với Tây Nguyên tháng giêng khô trụi lá
Đất đỏ nhuộm màu vàng cả mắt son.
Anh lại đi tìm tháng giêng tỏa mùi hương
Con ong ủ đã đến kỳ chín mật
Mùi cà phê rang xay thơm ngào ngạt
Tìm cái mặn mà vị ngọt của làn môi.
Tháng giêng âm thầm lặng lẽ êm trôi
Nó đi hết chôn vùi bao niềm nhớ
Nó mang theo cả nồng nàn hơi thở
Che cả bóng hình ! Người đó là em.
Em ở nơi đâu anh sẽ đi tìm ?
Ôm cái nắng gió tháng giêng anh đợi
Về bên anh Tây Nguyên mãi gọi
Một nửa cuộc tình ! Nhắn gửi tháng giêng.
17, Hẹn Với Tây Nguyên
Tác giả: Gió Phương Nam
Đã hẹn rồi Tây Nguyên
mai ta về cùng mưa cho kịp chuyến
bên ly cà phê Ban Mê cho đêm dài thao thức
mặc kệ vai mềm tóc ướt môi say
Ta sẽ mang theo chút nắng phương nam
chút hạt phù sa của hương đồng hương lúa
dắt díu thêm vài câu hò điệu lý
hòa nhịp cồng chiêng cùng phố núi rộn ràng
Khi mặt trời lên nắng ấm sương tan
mình sẽ tìm nhau như con ong tìm mật
cho mây xanh theo về mắc võng
dạt đắm câu thơ trong đôi mắt Biển Hồ
Hỡi chàng K’lang có kịp về không
để mùa thu Dã Quỳ không đơn lẻ
để hồn ta vàng ươm nỗi nhớ
vẹt gót nguyên sơ ngun ngút đại ngàn.
18, Vũ Điệu Tây Nguyên
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Anh lại lên với nắng gió Tây Nguyên
Thưởng thức rượu cần Y Miên nồng ấm
Men rượu cần hay nụ cười tươi thắm
Gặp em lần đầu mới ngắm đã say
Gió cao nguyên làm mái tóc em bay
Bông hoa dã quỳ vàng lay phố núi
Ly cà phê đen hương thơm đắm đuối
Thành phố lên đèn cuối buổi chiều đông
Vũ điệu xoang em bước dưới lửa hồng
Em say mê theo tiếng cồng rộn rã
Ánh mắt chung chiêng gợi tình bản ngã
Anh đã say rồi nghiêng ngả Buôn Mê
Tây Nguyên hoang sơ anh quên cả đường về
Có phải vì hương cà phê quyến rũ
Hay điệu múa em cuồng say vần vũ
Anh mang theo về giấc ngủ bình yên
Chia tay em bông hoa núi dịu hiền
Hoa xinh hoang dã của miền sơn cước
Mơ một ngày cùng sánh vai ta bước
Giữa dòng đời ta đi ngược về xuôi.
19, Bản Sắc Tây Nguyên
Tác giả: YÊU THOÁNG QUA
Chiều lên bản thượng ngắm mây trời
Bỗng thấy nàng hoa nở nụ cười
Thiếu nữ quê mình trông đẹp nhỉ
Trai làng ngó mãi chẳng hề lơi
Hoàng hôn phủ bóng nào đâu thẹn
Nắng đã tan dần lại thảnh thơi
Cảnh sắc nơi này ..Ôi ! tuyệt mỹ
Miền cao rạng rỡ nét xuân ngời.
20, Tây Nguyên Quê Tôi
Tác giả: Dũng Lê Ngọc
Hoàng hôn váng đỏ lộng con diều
Phủ trắng chân trời cạnh rẫy tiêu
Mộng tím ngày xưa vờn những nẻo
Tình xanh buổi cũ thấm bao điều
Chàm ôm dáng mẹ vầng trăng ngã
Xám trỗi lưng bà mảnh phận xiêu
Giữa ruộng vàng hoe hằn dấu khổ
Làng quê thuở ấy bạc mây chiều.
21, Tháng Ba Tây Nguyên
Tác giả: Lê Sáng
Sao lại vội vàng em nói ghét tháng ba
Khi Tây Nguyên ! hoa cà đang nở rộ,
Đẹp tựa bức tranh rộng hàng trăm cây số
Không có màu hồng, màu đỏ, màu cam.
Chỉ có hai màu ! Xanh biếc với trắng trong
Em thấy đó ! Cả cánh đồng bát ngát,
Đứng xa xa, thoảng hương thơm ngào ngạt
Như một thiên đường, kề sát bên ta.
Sao lại vội vàng em nói ghét tháng ba
Mùa mật ong, đậm đà ngọt lịm,
Khi cả vườn Tiêu rộ mùa đang chín
Rộn rã tiếng cười, lẫn tiếng hò reo.
Khi những nông dân hớn hở vụ hái Điều
Tay xách nặng, không kêu vẫn nhặt,
Tán cây to ! Tỏa xòe bóng mát
Trông thật yên bình ! Ôi thật là mê.
Em nói ghét tháng ba ! Khi chưa một lần về
Không muốn gặp ! Hay chê xứ lạ,
Phố núi thân thương, tình người lan tỏa
Không khoe khoang, không nói quá đâu em.
Hãy thử một lần em ghé tạm một đêm
Góc phố nhỏ, đắm chìm giấc mộng,
Em sẽ nhận ra ! Tây Nguyên anh đáng sống
Và sẽ nói rằng ! Em chẳng ghét tháng ba.
22, Sơn La – Tây Nguyên
Tác giả: Cầm Giang
Tôi lớn lên giữa núi rừng hẻo lánh
Bên đường mòn Lào Việt suối vắt ngang
Ngày tháng vượn kêu sương quẩn nhà sàn
Trong bản nhỏ cạnh vườn lim chắn gió
Không ước mộng đi đây, đi đó
Nhưng từ ngày cha kể chuyện Tây Nguyên
(Cha tôi từ thủa tóc đen
Đằng đẵng mười năm trời lính thú
Bàn chân in khắp miền rừng rú
Từ Lạng Sơn đến giải núi Kon Tum
Khi tóc phai màu trở lại quê hương
Mang theo đôi mắt lòa oán hận)
Từ đấy Tây Nguyên nuôi ước vọng
Dục bàn chân trẻ bồn chồn
Nhưng lửa chiến tranh lan đến bản mường
Tôi vác nỏ, vót chông chặn giặc
Từng trận đánh trôi qua nguội dần ao ước
Mộng đến Tây Nguyên lắng xuống đáy lòng
Khi đất nước hòa bình
(Cha tôi đã mất)
Tôi lại hiểu Tây Nguyên trên bao nhiêu trang sách
Mộng đời thức giấc gắt gao
Giới tuyến đến nay quân địch vẫn rào
Tôi đành đến Tây Nguyên trong tưởng tượng
Chắc cũng gióng quê tôi núi cao rừng rộng
Nhà sàn chênh chiếc sườn nương
Dòng suối êm đềm gọt đá ôm buôn
Khói biếc thơm xôi những chiều sương mỏng
Có rừng đào mùa thu nắng mọng
Có núi hoa ong bướm trao duyên
Cô gái khăn thêu má lúm đồng tiền
Đêm quay vải dưới trăng vàng hát ví
Có tiếng khèn ướm tình thủ thỉ
Nối nhau mùa mận, màu mơ
Cũng sắn lúa khoe màu bí quấn gốc ngô
Mùa gặt giữa mùa dưa chín
Rừng cũng nhiều gấu, nai, sói, nhím
Nhưng quê tôi không có con voi
Tây Nguyên – Sơn la, Nam – Bắc hai nơi
Cách mấy nghìn quả núi
Khi nào tôi được tới
Cùng chung đất mẹ thân yêu
Đánh giặc tám năm núi lở, rừng reo
Tây Nguyên – Sơn La đeo huân chương đẹp
Tây Nguyên với viên kim cương Anh Núp
Quê tôi có hạt ngọc Sùng Phái Sinh
Ngày nay Tây Nguyên tung gió thanh bình
Nhưng quằn quại trong bóng đêm buốt lạnh
Đang chống trọi từng giờ phá mưu tố cộng
Vượt trên lê nhọn đòi hiệp thương
Chặn tay thù cướp đất dồn buôn
Phá sưu thuế phu phen hợp pháp
Trong đấu tranh nối liền đất nước
Tây Nguyên đang sống anh hùng
Không! Tôi không đến Tây Nguyên trong giấc mộng
Tôi đến Tây nguyên giữa mường bản quê tôi.
23, Tây Nguyên Đại Ngàn
Tác giả: Đoàn Minh Hợp
Ta lên mây gió đại ngàn
Con sông con suối miên man rì rào
Ta lên rường gỗ non cao
Chim kêu vượn hú chào mào hót ca
Dặm dài uốn lượn đi qua
Mênh mông trang trại vườn hoa trãi dài
Cao su thẳng tắp tường xây
Cà phê trĩu hạt đong đầy niềm vui
Tiêu cay ngào ngạt nách gùi
Vụ mùa gặt hái lui hui giữa rừng
Rộn ràng giai điệu từng tưng
Cồng chiêng tấu nhịp ăn mừng bội thu
Cây nêu, ghè rượu tâm đầu
Vây quanh bếp lửa đêm thâu gẩy đàn
Triền triền màu mỡ ba zan
Xa xa tầm ngắm mộng vàng sống sinh
Thôn nữ chất phát nghĩa tình
Hồn đôi mắt biếc lung linh láng giềng
Ngọt ngào lắng đọng vô biên
Chất chứa huyền bí, lời nguyền dấu yêu!
24, Tây Nguyên Sóng Dậy
Tác giả: Nguyên Thạch
Chiều lê bước lang thang người lữ thứ.
Tây nguyên buồn thôn nữ biệt phố xưa.
Mây về đây lất phất giọt thu mưa.
Lá tàn úa đong đưa buồn vô vọng.
Tiếng gọi con tim.
Em dấn thân đấu tranh giành cuộc sống.
Dài chuỗi mỏi mòn trông ngóng tin xa.
Chiến sĩ xưa biệt dạng quan hà.
Còn phiêu bạt hay đã quên lời hẹn cũ ?.
Từ tháng Tám.
Quê hương màu cờ rũ.
Rồi Tháng Tư về.
Tang phủ Tây nguyên.
Dũng sĩ ơi.
Sớm quên vội lời nguyền.
Trùng khơi bạt sóng Tây nguyên mờ mắt đợi.
Phận gái liễu tơ ngại ngùng đường không tới.
Đâu hào kiệt quần hùng ?.
Nắng mới mãi phương nao.
Tây nguyên đêm nay thác lũ giông ào.
Từng nồi thuốc độc chúng em đón chào quân phương Bắc.
Góp sức nữ nhi bàn tay chống giặc.
Nếu trầm mình vì xã tắc hy sinh.
Hoặc cùm gông tra tấn nhục hình.
Cũng không thẹn chữ vinh đời nữ sĩ.
25, Núi Rừng Tây Nguyên
Tác giả: Huỳnh Ngọc Anh Kiệt
Tây Nguyên rừng núi chập chùng
Hoang sơ nắng gió lạnh lùng sương đêm
Thuỷ Tiên lặng lẻ êm đềm
Gia Long hùng vĩ ngày đêm thét gào
Dray Nur Dray Sap kề nhau
Trở thành chồng vợ đời nào tới nay ?
Yang Sin rộp bóng chim bay
Yok Don muôn thú cỏ cây tuyệt vời
Cưỡi voi Buôn Đôn dạo chơi
Ngồi thuyền độc mộc ngắm trời xanh cao
Phụ lưu con nước lao xao
Dòng Serepôk chảy vào Mekong
Cầu treo đong đưa bền bồng
Hồ Lắk thơ mộng nối dòng Krông Ana
Ea Kao dưới nắng chiều tà
Hoang sơ tuyệt mỹ khiến ta chạnh lòng
Đầu nguồn Buôn Ako Dhong
Truyền thống ca múa nhất vùng Bazan
Rượu cần tình nghĩa nồng nàn
Cồng chiêng hoà quyện tiếng đàn t’rưng
Tây nguyên tuyệt tác núi rừng
Hoang sơ nắng gió mưa rừng mù sương
26, Tây Nguyên Nơi Anh Ở
Tác giả: Hữu Nghĩa
Mặt trời lấp ló ngang đầu núi
Lấp lánh ánh vàng lấm tấp rơi
Cựa mình hoa chuối phe tàu lá
Ngọn cỏ mượt mà sương long lanh.
Tây nguyên đẹp lắm ngày như thế
Mùi hương náo nức hoa cà phê
Thoảng trong tiếng suối đàn lách cách
Nắng mới lay màu mấy quả chanh.
Ở đây anh ở nơi anh ở
Vườn mía phơi cờ chớm khói mơ
Liu hiu gió lạnh mờ hương sắc
Nhánh mai lá động ngóng xuân về