Nỗi Nhớ Người Yêu, thơ tình buồn

Trong cuộc đời có vô vàn điều đau khổ, nhưng đau khổ nhất có lẽ là cảm giác mất đi người thân yêu nhất của mình. Đó là nỗi đau, là những đêm thâu và những nỗi u sầu khôn xiết, nhưng ngu ngơ hơn cả, đó là sự chờ đợi. Đợi chờ hư vô, đợi chờ đêm dài trôi qua, lặng lẽ Nhưng điều đau khổ là chúng ta chẳng thể làm gì, bởi số phận thì luôn nghiệt ngã.

Và hôm nay, Blog Chùm Thơ xin gửi đến các bạn chùm thơ buồn về nỗi nhớ người yêu đã mãi mãi ra đi, hi vọng rằng các bạn sẽ thấy sự đồng cảm qua những áng thơ tình buồn này.

1, Thu Chết

Chiều nay thu chết phải không em
Hoàng hôn không nắng, lá rơi thềm
Hoa trắng tiễn đưa người viễn xứ
Lòng tôi nức nở hạt lệ dư

Thu chết rồi em, hết rồi em
Hồn thu theo gió khuất sau đồi
Ngõ xưa hoang vắng mây giăng lối
Hiên phòng lạc lõng nỗi niềm tôi

Chiều nay tôi khóc nỗi phân ly
Một đống tro tàn tiễn người đi
Đốt những dòng thư, câu tình tự
Đốt bóng hình em, bóng hình thu
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Nàng Xuân Chết

Nàng xuân chết trời xanh buông tiếng khóc
Mạch sâu khơi gờn gợn sóng hồ thu
Liễu quên rũ thông hững hờ ngưng tiếng
Đàn không dây lạc phím giữa sa mù

Em nằm đó núi rừng vang tiếng gọi
Mưa thôi rơi, suối ngưng chảy, gió buồn
Nắng cũng tắt, trăng khi mờ khi tỏ
Ban mai rồi ta cứ ngỡ hoàng hôn

Sóng thêm vỗ biển ầm ào cuồn cuộn
Mây lang thang trôi mãi chẳng quay về
Hoa rũ cánh Xuân qua, rồi nắng hạ
Lá Thu vàng xào xạc dưới chân đê

Đời quạnh vắng, đông chạnh lòng se lạnh
Người quên ta, tình cũng bỏ quên ta

Em yên giấc nghìn thu ôi băng giá
Ta âm thầm ngày tháng tóc sương pha
Nàng Xuân hỡi! Đành thôi … ta vĩnh biệt
Hẹn tri âm, tương ngộ… Bến Giang hà…
(Huỳnh Minh Nhật)

3, Anh Về Thăm Em

Anh trở về đây nơi chốn cũ
Quán quen nho nhỏ góc cuối đường
Đứng cạnh bờ sông xanh biêng biếc
Nước dạt bèo trôi lắm vấn vương

Anh đã về đây với cảnh xưa
Đường quen lưu luyến chút duyên thừa
Dư âm thuở trước buông hò hẹn
Cô quạnh thân gầy gió lạnh đưa

Thấm thoắt bốn mùa trôi nhanh quá
Vàng thu cõng nắng tự bao giờ
Đường còn bao chặng e khó nhớ
Những hồn thơ cũ đã nhạt mờ

Em ơi nơi đó có vui không
Liệu có trời xanh, có nắng hồng?
Thu về bên cõi thiên thu ấy
Có biết một người vẫn hoài mong?

Chiều vắng chân trời chẳng bóng mây
Tội lắm em ơi lá rơi đầy
Từ lúc phân ly tình đôi nửa
Thu đã hóa già. – Đâu thơ ngây?

Đôi thu tròn mộng tròn tan vỡ
Người chốn xa về viếng chốn xưa
Chiều xuống dương tà soi trăng úa
Mộ đã xanh màu xanh gió mưa

Lệ nhạt đôi hàng mắt hoen thâm
Khói thuốc loang mờ bóng chiều râm
Đời em như đóa phù dung trắng:
Anh đã chết rồi, tự trong tâm…
(Huỳnh Minh Nhật)

3.1, Hoa Tím Chiều Buông

Con phố cũ ngày xưa mùa hoa tím
Có em tôi thả bước những hôm chiều
Phượng nở chớm chút tình bên gió hạ
Tím lên đời những nét mực thương yêu

Em tôi có những sầu trong đáy mắt
Nên gió mây em cất ở tâm hồn
Rồi một buổi người về theo nắng gọi
Hoa đã tàn bên ngưỡng cửa hoàng hôn

Mưa chẳng rớt nhưng lòng tôi ướt đẫm
Phố chợt buồn như đứng khóc cố nhân
Ráng hồng chết những mùa hoa biệt tích
Bước tôi đi… làn khói thuốc ngại ngần

Con phố cũ bây chừ xa lạ quá!
Tôi đứng đây buốt giá lệ ngàn hàng
Cỏ đã úa dãi màu chân mộ chí
Một khối sầu hoa trắng liệm hương tang

Nay tôi về cũng độ tháng tư sang
Sao phố xưa lạnh vắng những phai tàn?
Phượng xơ xác nỗi sầu đêm gió hạ
Tím lên đời những nét mực ly tan…
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Ai Về Trong Cơn Say!?

Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa
Đêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa

Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?

Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài

Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!
(Huỳnh Minh Nhật)

5, Tôi Hiểu Rồi

Tôi hiểu rồi, tôi hiểu đã xa xôi
Cố đô buồn mỗi tôi ngóng chờ thôi
Hàng cây cũ lá còn rơi hờ hững
Thu hững hờ mây tím gợi hoàng hôn

Tôi hiểu rồi, tôi hiểu sẽ cô đơn
Dòng Hương trôi buốt lạnh một tâm hồn
Gốc phượng già đã chết hay còn ngủ
Nắng chiều nay không đủ ấm tim côi

Tôi hiểu rồi, đêm nay sẽ dài hơn
Nước mắt rơi chờ đợi những tủi hờn
Sương rơi lạnh đôi vai gầy trong tối
Nét mực buồn nhòa nhạt nỗi chia phôi

Tôi hiểu rồi, em đã mãi xa tôi
Khói thuốc buồn men rượu ấm bờ môi
Mái đầu xanh tuổi đang thời ngây dại
Sao xa rồi? Sao đã mãi xa tôi…
(Huỳnh Minh Nhật)

6, Tình Yêu Và Hi Vọng

Một thoáng lặng cũng đầy muôn thuở nhớ
Dậy đi em, nắng rót sớm hững hờ
Những con đường thênh thang mà khép nép
Cả biển tình chắt được mấy vần thơ?

Đấy trời xanh, mây trắng, đấy tình yêu
Và đấy cô đơn vọng tiếng thở dài
Một tia nắng liệu ấm trời đông giá?
Đêm vô cùng giết chết những ngày mai!

Này, anh kể: Tình yêu và hi vọng
Chẳng đẹp tươi như những ước mơ đầu
Là thương đau trong những giấc mộng sầu
Là nuôi nấng màn đêm đầu ngọn sóng
Là bàn tay nắm bàn tay lạnh cóng
Giữ riêng mình hi vọng, đợi chờ quên!

Rồi đêm tàn ngày mới bắt đầu lên
Một khoảng lặng sẽ nuốt ngày tăm tối…
(Huỳnh Minh Nhật)

6.1, Lại Vấp Vườn Trăng

Nhấp ly cạn chén hương mười sáu
Bỗng thấy em về trên dấu môi
Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh
Ta bước vào đêm gót rã rời…

Sương mờ, khuya bạc, giá như băng
Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần?
Bởi người huyền hoặc như mây khói
Thân xác không hồn sao ái ân?

Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền
Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên
– “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức:
Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*)

Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận
Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng
Vì nghe nhan sắc là hư ảo,
Ta hóa điên rồi, em biết không?
(Huỳnh Minh Nhật)

7, Nỗi Nhớ Xa Xôi

Anh trở về hỏi xứ Huế: Em đâu?
Huế buồn thiu không nói chỉ lắc đầu
Khẽ cựa mình buông lãng đôi mưa hạ
Bước anh về gió rét nhẹ lùa qua

Huế giấu em góc phố nào kỹ quá
Chừ nhạt nhòa chẳng vướng chút hương quen
Giữa con phố rộn tiếng cười xa lạ
Có nỗi buồn phảng phất thoảng mùi men

Xưa em nói chỉ yêu màu hoa tím
Sao trả về hồn hoa trắng tang thương?
Huế vắng em lạnh lẽo những ngả đường
Anh cô lẻ bước đi buồn vô vọng

Rồi trong gió, trong mây và trong nắng
Nghe ngọt ngào một giọng nói đâu xa
Anh hỏi Huế có phải người em gái?
Huế gật đầu, những kỷ niệm phôi pha…
(Huỳnh Minh Nhật)

8, Hồn Xuân! Xanh Xao Quá…

Thu than thở, heo may buồn lặng lẽ
Xuân đến rồi? Khe khẽ vẫy chào đông
Ta lạc bước, nơi đâu? Trời gió lộng!
Khói bay bay phơ phất giữa cánh đồng

Hoàng hôn xuống trời mây như òa khóc
Ta lại say với nắng muộn cuối chiều
Ôi ha ha! Sướng run vì đau đớn
Hồn rạn rồi, tim vỡ, mắt cay cay

Cơn gió nào đưa tiếng ai đến đấy?
Trả về đâu cái thuở nặng lòng nhau?
Ta mơ gì ngày cũ cả mai sau
Cành hoa giấy trắng tinh màu tang tóc!

Than ôi! Chết, tình xuân là tình chết
Ta với thu vàng võ thế mà hay
Xơ xác sao? Uống một cuộc tình say
Đợi mùa về, hồn xuân xanh xao quá!…
(Huỳnh Minh Nhật)

9, Khói Trăng

Khói thuốc rơi sầu in bóng mây
Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy
Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió
Chuốc những giọt buồn uống chén say

Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng
Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng
Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ
Còn mãi tên người biết hay chăng?

Đã mấy mùa trăng người nhớ người
Bao đợt thu rồi lá vàng hong
Ngày mai nắng đến là thu nữa
Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong

Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu

Trăng ơi nghe ta kể tội tình
Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh
Trăng hãy một lần nghe ta khóc
Rồi giết dư tình thuở bình minh…
(Huỳnh Minh Nhật)

10, Vĩnh Biệt Một Người!

Một tiếng thét đau thương mây phủ
Người thân van ủ rủ khăn tang
Xót xa tang tóc một làng
Đớn đau ly biệt ngập tràn giang san

Biển khóc tiễn chứa chan đau khổ
Vĩnh biệt người quá cố bi thương
Sang bờ hải lý dặm trường
Sóng dâng chớp giật một đường than ôi !…

Xin cuộn liệm xác người đã khuất
Thuyền yêu chìm chồng chất phong ba
Tháng ba biển đắng khơi xa
Biển sầu biển mặn bến phà xanh xao

Dựng bia đá đời trao mãi lộ
Ngóng một đời ai khổ ai đau
Tháng ba một cõi lệ trào
Lạc loài tiếng khóc lòng chao chao buồn

Thổn thức khóc hồn tuôn vỡ nát
Ngậm ngùi thay khúc hát bổng ngưng
Nước mây chan chứa ngập ngừng
Màu buồn ảo não não nùng đớn đau

Tình gieo mãi, nợ sau đời trả
Cõi thiên thu hồn đã thét gào
Lênh đênh sóng bạc mây cao
Đường về tiên cảnh lệ nao nao sầu

Thôi vĩnh biệt hồn đau dạ buốt
Tấm bia này ! nhìn vuốt lệ thương !
Tiếc cho trong cõi vô thường
Sầu cay đắng chát một phường mênh mông…
(Hồng Dương)

11, Khắc Khoải

Đêm, khắc khoải nhìn lại mình đã cũ
Mảnh trăng son hao khuyết tuổi xuân thì
Sao băng lóe giữa khảm trời nhung gấm
Vụt trở mình tắt lặn giữa trời khuya

Ngày thật ngắn cho đêm dài mộng mị
Tĩnh vắng cho suy nghĩ thoáng đi hoang
Ai trở lá cho giọt sương rơi vãi
Có phải sầu nên cơn gió lang thang

Bỗng ký ức lùa về trong thoáng chốc
Trơ cành khô, gai nhọn của ngày nào
Dồn hơi thở bật mình trong tiếng khóc
Nhận ra rằng tình xưa đã hư hao

Người đã đến một con người rất thật
Giản đơn và hiền hậu biết bao nhiêu
Người đã khuất mịt mù trong tâm thức
Sót lại gì ngoài khắc khoải cô liêu
(Triều Sương)

12. Màu tím hoa sim

Khóc vợ Lê Đỗ Thị Ninh

Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh

Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới

Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh
bết bùn đất hành quân
Nàng cười xinh xinh
bên anh chồng độc đáo
Tôi ở đơn vị về
Cưới nhau xong là đi
Từ chiến khu xa
Nhớ về ái ngại
Lấy chồng thời chiến binh
Mấy người đi trở lại
Nhỡ khi mình không về
thì thương
người vợ chờ
bé bỏng chiều quê…

Nhưng không chết
người trai khói lửa
Mà chết
người gái nhỏ hậu phương
Tôi về
không gặp nàng
Má tôi ngồi bên mộ con đầy bóng tối
Chiếc bình hoa ngày cưới
thành bình hương
tàn lạnh vây quanh

Tóc nàng xanh xanh
ngắn chưa đầy búi
Em ơi giây phút cuối
không được nghe nhau nói
không được trông nhau một lần

Ngày xưa nàng yêu hoa sim tím
áo nàng màu tím hoa sim
Ngày xưa
một mình đèn khuya
bóng nhỏ
Nàng vá cho chồng tấm áo
ngày xưa…

Một chiều rừng mưa
Ba người anh trên chiến trường Đông Bắc
Được tin em gái mất
trước tin em lấy chồng
Gió sớm thu về rờn rợn nước sông
Đứa em nhỏ lớn lên
Ngỡ ngàng nhìn ảnh chị
Khi gió sớm thu về
cỏ vàng chân mộ chí

Chiều hành quân
Qua những đồi hoa sim
Những đồi hoa sim
những đồi hoa sim dài trong chiều không hết
Màu tím hoa sim
tím chiều hoang biền biệt
Có ai ví như từ chiều ca dao nào xưa xa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có mẹ già chưa khâu
Ai hỏi vô tình hay ác ý với nhau
Chiều hoang tím có chiều hoang biết
Chiều hoang tím tím thêm màu da diết
Nhìn áo rách vai
Tôi hát trong màu hoa
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh mất sớm, mẹ già chưa khâu…
Màu tím hoa sim, tím tình trang lệ rớm
Tím tình ơi lệ ứa
Ráng vàng ma và sừng rúc điệu quân hành
Vang vọng chập chờn theo bóng những binh đoàn
Biền biệt hành binh vào thăm thẳm chiều hoang màu tím
Tôi ví vọng về đâu
Tôi với vọng về đâu
Áo anh nát chỉ dù lâu…

(Hữu Loan)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here