Chùm Thơ Đêm Khuya

Màn đêm với chúng ta thường đem lại cảm giác chạnh lòng, bâng khuâng và buồn man mác, nhiều kỷ niệm, ký ức tươi đẹp ùa về. Màn đêm và sự yên tĩnh của nó luôn làm cho con người ta có cảm giác cô đơn và buồn bã, đêm cũng là lúc con người ta nhớ nhung nhiều nhất, lạc lõng nhiều nhất. Giữa đêm tối vây bủa tứ bề, một ánh đèn mờ vẫn le lói giữa không gian. Trong cái tĩnh lặng pha lẫn với thanh âm rả rích đều đặn của những hạt mưa, vẫn có những giai điệu buồn rầu vang lên khe khẽ… Một đêm nghiêng mình giấu đi cái lạnh, ai lại lần nữa bâng khuâng với mớ kỷ niệm đầu đời.

Xin mời các bạn cùng thưởng thức chùm thơ về đêm khuya thanh vắng cô đơn và đầy tâm trạng do Blog Chùm Thơ sưu tầm

1, Dại Khờ

Lại một tối ta ngồi ôm đêm vắng
Khói trên môi, xuân rụng dưới hàng cau
Sương bạc trắng bốn bề giăng giăng lạnh
Ánh trăng gầy khuất biệt mái hiên sau

Phố ngủ rồi sao người còn thao thức?
Nhớ thương ai hồi ức trải canh dài
Gió quạnh quẽ ru sầu lên mắt mỏi
Chắc mơ thầm hơi ấm nửa vòng tay

Con đường cũ xuân về không kẻ nhớ
Góc quán quen thôi nhé những hôm chờ
Và vĩnh biệt tháng ngày ta đã mộng
Dẫu chưa tròn ước hẹn một niềm mơ

Tình xa ngái người đi không trở lại
Bốn mùa thu vàng võ lá một chiều
Ta gục đổ dưới phiến hồn hoang hoải
Vẫn dại khờ nhớ mãi thuở vào yêu…
(Huỳnh Minh Nhật)

2, Ai Về Trong Cơn Say!?

Lặng lờ gió ngủ bên thềm cửa
Đêm nay say quá, rõ thật là!
Bâng khuâng khói thuốc ven trời lạnh
Mơ hồ… tôi nhớ một người xa

Nhưng nhớ làm chi để ngậm ngùi?
Đây niềm xa cách có chi vui?
Cớ sao tôi cười như mê dại,
Trong những đau thương lẫn ngọt bùi?

Trăng đứng tự tình tiêu điều khóc
Đêm chẳng chung lời với nước mây
Hình bóng ai về trong sương khói
Xiêm y tha thướt dáng trang đài

Kiều nữ giật mình từ đáy mộ
Hay gió vô ngôn bỗng ồn ào?
Sao tôi nghe tiếng như ai đó…
Bước giữa hồn tôi đương xôn xao!
(Huỳnh Minh Nhật)

3, Chút Luyến Thương Mùa Hạ

Sao hồn tôi dùng dằng, không chớm hạ
Khi tiếng ve đương giục giã sang hè?
Con nắng đầu mùa lỡ cơn thiếp ngủ
Gió phơn chiều đang gõ nhịp lê thê

Sao thời gian bỗng im chìm từ ấy?
– Thuở người đi bỏ lại điệu môi cười
Đã nhiều năm không ngồi bên cửa lớp
Sao lạ lùng ta cứ tuổi đôi mươi?

Em nơi đâu? Có thấy mình đã Hạ?
Có nghe chăng giọt lệ có linh hồn?
Tôi lạc lõng những đêm dài hóa đá
Kể khi người hẹn ước với hoàng hôn

Thôi, chào nhé? Chiều vàng xưa kỷ niệm!
Tiếng trống hững hờ buổi học chia tay
Có gã khờ ngẩn ngơ theo nhịp guốc
Nhặt mùi hương vương vai áo em gầy

Thôi vĩnh biệt những miền trời đằm thắm
Những mộng mơ, những ngày tháng êm đềm
Xin từ giã cả một thời rạo rực,
Quãng đường về là hình bóng rất em…

Tôi chỉ giữ những “dòng thư… không gửi”
Bởi dấu yêu đã tàn úa ngang trời!
Cánh phượng hồng ai kết thành nỗi nhớ
Nay đâu rồi mùa hạ của tôi ơi…?
(Huỳnh Minh Nhật)

4, Nỗi Nhớ!

Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa
Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ
Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh
Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ

Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ
Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?
Không hò hẹn cũng quên rồi xao động
Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…

Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại
Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong
Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,
Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…

Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió
Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy
Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,
Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
(Huỳnh Minh Nhật)

5, Hương Vỡ

Đêm xuống đợi trăng, chờ Quỳnh nở
Thâu canh lặng lẽ gác mái buồn
Đông phong gờn gợn lòng viễn xứ
Đùa cợt vai gầy với gió tuôn

Đêm nay thức trắng đợi hương Quỳnh
Hoa lòng một đóa vỡ trong tôi
Khói thuốc canh tàn rơi lả tả
Một chút tình vương trên mắt môi

Mưa đêm phố vắng đèn vàng nhạt
Lất phất đông sang rét buốt sầu
Đợi vầng trăng tới, tình cô quạnh
Hoa đã đơm chưa? Nguyệt khuất đầu!

Đêm nay chắc lẽ chẳng có Quỳnh
Mưa rơi nhiều quá phố thêm sâu
Gác nhỏ không trăng, hồn hoa lạnh
Đã vỡ tan tành buổi biệt nhau…
(Huỳnh Minh Nhật)

6, Tàn Tro

Khẽ ngoảnh lại cuộc tình xa ngái ấy
Còn lại gì sau năm tháng chơi vơi?
Chỉ đêm tối lạnh lùng và lặng lẽ,
Ta ra đi từ thuở chớm yêu người

Tôi trở lại tìm em trong quá khứ
Những ngày xưa cỏ đá đã xanh mồ
Tình vụng dại một thời nay nhắc lại
Chắc phải tìm trong ngăn khóa hư vô…

Thôi xin đừng nhìn tôi như khách lạ
Đừng giả vờ như chiếc lá thơ ngây
Em cứ hãy là mùa thu băng giá
Giết hồn tôi êm ái đến vạn ngày!

Tôi không muốn nghìn lần đau đớn nữa
Dấu yêu ư? Thưa một nắm tro tàn
Thu hãy tới hóa tim thành cát bụi,
Chuông đồng hồ chờ đổ nhịp thời gian…
(Huỳnh Minh Nhật)

7, Phút Giao Mùa

Hỡi khoảnh khắc sang mùa xao xác gió
Phố nghiêng nghiêng mây thẳm những ánh vàng
Đôi khách lạ riêng đường chung ái ngại
Ta chân trần đờ đẫn lối lang thang

Phải buổi gặp thẹn thùng nơi cuối phố,
Gió giao mùa lảng vảng dáng người thương?
Hay một thoáng men sầu vương tới ngưỡng,
Cuốn hư vô thoang thoảng ngã tư đường?

Em có về và xuân có đến không?
Hay em quên quên lãng chốn hoa đồng?
Vô ý gặp một chiều mưa lấm áo
Để bao mùa khắc khoải đứng chờ mong!

Sương phủ tối nguyệt tàn le lói chiếu
Phố giao thoa ướt đẫm dưới đêm mờ
Ta thờ thẫn trong men say vô tận
Chợt nghẹn ngào khói thuốc rớt vào thơ…
(Huỳnh Minh Nhật)

8, Biển Lệ

Ta lạc về đâu? Lạc về đâu?
Ai đem ta bỏ dưới ao sầu
Và cắt hồn ta trăm nghìn mảnh
Ném vào biển lệ huyết sa châu

Đêm nay còn lại ta và đêm
Mắt môi run rẩy bởi sương chìm
Hương trăng phảng phất nơi đâu đó?
Có thấy người về giữa cõi im?

Người lạc về đâu? Lạc về đâu?
Có nhớ về không mối tình đầu
Còn nhớ còn mong hay người đã
Giết chết cuộc tình giữa khói ma

Ôi thôi đêm hỡi, đêm rồi đêm
Xuân chết giữa xuân chết nữa rồi
Ai kéo ta ra trời xanh nắng
Rồi chôn ta vào nơi xa xôi?
(Huỳnh Minh Nhật)

9, Lại Vấp Vườn Trăng

Nhấp ly cạn chén hương mười sáu
Bỗng thấy em về trên dấu môi
Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh
Ta bước vào đêm gót rã rời…

Sương mờ, khuya bạc, giá như băng
Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần?
Bởi người huyền hoặc như mây khói
Thân xác không hồn sao ái ân?

Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền
Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên
– “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức:
Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*)

Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận
Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng
Vì nghe nhan sắc là hư ảo,
Ta hóa điên rồi, em biết không?
(Huỳnh Minh Nhật)

10, Mùa Thu Trắng

Em mang tên cơn gió mùa thu trắng
Theo thời gian năm tháng cuốn đi rồi
Tự mái tóc xanh mềm như nắng lụa
Nay hóa thành những ký ức xa xôi

Không có em thành phố vẫn bồi hồi
Vẫn ưu tư những chiều xa vắng thế
Tôi ước ao dẫu một lần, có thể…
Lối em về… nơi ấy chắc bình yên?

Phố không em chưa hẳn đã muộn phiền
Chỉ riêng tôi với nỗi niềm chất ngất
Còn đâu đây một mùa thu rất thật
Đã rêu xanh phong kín giấc mơ hè
Rồi một ngày tôi sẽ kể người nghe
Chuyện mùa thu lá vàng không hẹn trước
Chuyện tình ngây ngô, chuyện đời mất – được
Chuyện vần thơ, chuyện khói thuốc không màu
Chuyện nỗi buồn còn mãi đến ngàn sau
Đã thấm đẫm trong tôi miền thu trắng…

Còn giờ đây trên lối mòn gót nặng
Chiều trả về là hồn phố của đêm
Tôi còn bận với những điều dang dở
Lá chưa rơi thu đã úa bên thềm

Mưa chợt khóc bờ môi loang vị đắng
Đêm buông lơi con phố trắng im lìm
Tôi quỳ xuống dấu chân người đã lạnh,
Đớn đau nào còn gõ nhịp trong tim.
(Huỳnh Minh Nhật)

11, Nói Cùng Đông!

Chớ có lạnh lùng hỡi đông ơi!
Đừng để phong sương phủ mịt trời
Ta còn thơ thẩn ôm tình cũ
Người về ga cuối cuộc rong chơi

Đông hỡi, thôi đành kiếp lẻ loi
Đã lỡ duyên thơ với nhạc sầu
Bốn bề trống hoác toàn tro bụi
Ai nỡ hồng nhan phải bạc đầu?

Ta ôm kỷ niệm: người lữ khách
Khói nhuộm đêm tàn: trăng biệt ly
Bụi đời phân nửa sầu trăm ngả
Đông nào xóa được những sầu bi?

Đêm nay giọt buồn rớt phố xưa
Đông nghiêng phía ấy ngó xa mờ
Rơi mảnh nguyệt gầy lên mái tóc
Có nỗi buồn loang ở cuối trời

Thôi nào, nắng lụa, gió thơ đâu?
Đông giấu nơi nào, nước non sâu?
Để ta gom nhặt trao người cũ
Gom cả bình yên giấc nhiệm màu

Chớ có lạnh lùng nữa nhé đông!
Người ấy sang sông một tấm chồng
Chung nước ngược dòng riêng bến đợi
Đông về, ai biết có buồn không!?
(Huỳnh Minh Nhật)

12, Tìm Giữa Hồn Thu

Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Huế đêm gầy nguyệt lạnh phơi phơi
Ta lê gót cố đô sương khói
Rót trăng gầy ngồi uống chơi chơi

Phố cất tiếng tang tình mây xám
Thu u hoài gợn bóng heo may
Hương tóc cũ chừ xa dặm dặm
Đã phong rêu giăng kín nơi này

Ta biết tìm nơi đâu để nhớ
Dáng ai chờ lỗi hẹn chiều mưa?
Ôi ta hét tên ai trong gió
Tiễn xanh xao vội vã chuyển mùa

Trăng chênh chếch soi bóng bên cầu
Như kiếm tìm đáy mắt sâu sâu
Tiếng thở dài tự tôn đâu nhỉ?
Tóc lần phai sắp bạc mái đầu

Mồi điếu thuốc tìm em trong khói
Em có về đón Huế thu nay?
Thu ghé đến ươm vàng vàng phố
Cho ta buồn uống nguyệt mềm say!
(Huỳnh Minh Nhật)

13, Mùa Qua Phố

Xuân giã biệt, đưa hạ về bên phố
Gió trở chiều, lá đổ não nề hiên
Ta loay hoay trăn trở với muộn phiền
Lòng thổn thức một nỗi buồn chưa dứt

Dòng tĩnh lặng tràn về miền ký ức
Nghe mơ hồ khoan nhặt tiếng thời gian
Phố im lìm lặng lẽ đón mùa sang
Ta òa vỡ nhớ bóng hình Tôn nữ

Con đường này ngày xưa em vẫn bước
Lá xạc xào ru điệu khúc thu ca
Mùa năm nào đã in dấu em qua
Nay xa vắng nhưng bóng hình còn đó

Hương tóc ấy có phải về theo gió?
Đêm dạt dào, bỏ ngỏ khúc mùa sang
Rồi nhận ra duyên phận đã lỡ làng
Nửa cô quạnh, nửa khuất mình bối rối!
(Huỳnh Minh Nhật)

14, Tần Ngần

Trăng buồn vì ai, trăng hỡi trăng?
Đón ta lên ấy chốn cung hằng
Vui gió đùa mây ta bầu bạn
Mặc thế gian này nặng sầu giăng

Bụi tình nhân thế buồn bã lắm
Trăng thời ngự ở chốn thần tiên
Cớ sao than thở vào hơi gió?
Để ải trần buồn khóc liên miên!

Tay ta điếu thuốc cháy lụi dần
Nửa hồn đã chết nặng đôi chân
Lã bước khuất lần sau màn tối
Trăng ngước nhìn theo đứng tần ngần!
(Huỳnh Minh Nhật)

15, Đêm Trở Gió

Đêm sầu lặng lẽ ngắm trăng thanh
Lanh quanh góc phố ngó mây đùa
Chiếc áo mong manh khơi lòng lạnh
Đêm nay gió trở, gió giao mùa

Chẳng biết người đâu, ta lang thang
Đi tìm nhung nhớ cuộc tình hoang
Hương đời tám nẻo người rẽ lối
Biết dạt về đâu mảnh trăng vàng

Về đâu ơi hỡi lạc về đâu
Mình ta lạc bước giữa đường câu
Tình nghĩa khi xưa nay gạn đục
Người chẳng tiếc chi buổi sơ đầu

Gió trở nguyệt gầy trôi lênh đênh
Sao trời rạng sáng nỗi buồn tênh
Mơ màng trời đất bình yên nhỉ
Ai biết lòng ta thấy chênh vênh!?
(Huỳnh Minh Nhật)

16, Làn Khói Thuốc

Làn khói trắng đưa đêm về dĩ vãng
Rồi nặng nề lãng đãng vỡ yêu thương
Chút vấn vương dày xé một đêm trường
Ta đau đáu cơn yêu đương cùng khói

Hận người đời thói cuồng si yêu vội
Đến rồi đi cho lạc bước hồn hoang
Thu rơi lá, phút chia ly rơi nhớ
Nhặt trăng rơi đong đếm mảnh đợi chờ

Ta cùng khói chìm vào cơn mơ mộng
Lạnh nỗi lòng tim vỡ chốn phòng không
Ta nghe, nghe, đâu đó tiếng tình hồng
Trong tan nát màu thu tàn… òa khóc!
(Huỳnh Minh Nhật)

17, Gió Đêm

Đêm nghe u uẩn lời gió khóc
Trong veo như tiếng cuộc tình đầu
Khói thuốc giăng mờ khuya cô tịch
Mơ hồ chân bước chẳng về đâu

Em biết gì không người yêu dấu
Phố cũ giờ đây đã khác nhiều
Người đi bỏ lại khung trời chết
Phố cũ bây giờ mãi hoang liêu

Gió ru hoài niệm nhẹ miên man
Biết phải làm sao lúc nắng tàn
Hay đợi gió đêm mang hương tóc
Tự cõi thơ nào khuất quan san

Hỡi ơi gió hỡi tình chứa chan
Sao trả về đây tiếng thở than
Dẫu là nụ cười trong tiếng nấc
Xin chớ vỡ tan một cung đàn!
(Huỳnh Minh Nhật)

18, Mùi Hương

Rồi bất chợt lòng mưa như thác đổ
Giữa canh khuya loang lổ những ánh đèn
Đêm lấp loáng mắt thu vàng mấy độ
Ướt mơ hồ một nỗi nhớ không tên.

Tôi – lữ khách: bước chân thời xa vắng,
Đói mặt trời và khát những hồn trăng
Em tôi ơi? Sao em chẳng nói rằng…
Hồn lạnh lẽo, nghìn chiều tan vô vọng.

Là em thôi! Xin chớ là ngọn sóng;
Chớ là mây, là gió, những ngàn xa:
– Rong rêu là thân xác những mùa hoa;
Sóng lay lắt sẽ chìm trong biển lớn.

Tôi – lữ khách: mắt vàng trăm thu chết
Chỉ ước mơ một nỗi nhớ đời thường
Mái tóc xanh xin chớ là xuân, hạ…
Để thơm hoài một thuở vẫn còn hương!
(Huỳnh Minh Nhật)

19, Tiếng Vạc Sành

Thoảng tiếng vạc sành trong hương đêm
Liêu xiêu trăng úa hát bên thềm
Một kẻ than van tình ai oán
Một người khói thuốc ướp môi mềm

Thoảng tiếng vạc sành khóc tỉ tê
Khóc cho ngày cũ khóc câu thề
Khóc thương những người yêu nhau ấy!
Họ chia hai lối bước họ về

Ơi hỡi vạc sành, vạc sành ơi!
Đêm dài sương lạnh có chơi vơi?
Năm canh than thở buồn lặng lẽ
Hiu hắt thu sầu gió tả tơi!

Vạc sành ơi hỡi, vạc sành ơi!
Nỉ non chi mãi những xa vời?
Quạnh quẽ đêm đen sầu quạnh quẽ
Tiếng vạc sành ơi… một bóng người!
(Huỳnh Minh Nhật)

20, Ta Điên!

Hòn trời lặng chết cuối chân đồi
Ta về nhóm lửa thắp hoàng hôn
Dường như tim lạnh, chiều không lại
Chỉ có hương xưa ngập cõi hồn

Chiều ẩn vào mây: đêm ghé vai
Gió nhớ thương ai lệ ngắn dài
Thở than chi hỡi khung trời cũ
Buồn gì? Có giết được phôi phai?

Tự thuở đoạn từ vĩnh biệt nhau
Hoàng hôn buổi ấy mặn máu sầu
Tưởng theo năm tháng tình cũng đã…
Nay về vẫn đắng hạt lệ ngâu

Ta đi, phố vắng buồn cô quạnh
Phận gái thuyền quyên. Thương: ta mơ!
Duyên trao phút chốc ngàn đêm lạnh
Đã bỏ mặc ta với hững hờ…

Khói thuốc mơ hồ rớt rơi đây
Hư hư tà áo cuối phố gầy
Ta điên một thoáng trong sương khói
Xa rồi… cứ ngỡ vẫn còn say!

Đêm nay nguyệt tỏ hơn vầng nguyệt
Đêm sâu hơn vạn đêm diễm tuyệt
Ta nhớ người thương hơn nhớ thương
Ta vấn vương hơn ngàn vấn vương…
(Huỳnh Minh Nhật)

21, Bản Tình Thơ Vô Hồn

Ai than thở giữa đêm dài quạnh vắng
Mà đớn đau lắng lặng đáy lòng ta
Khói thuốc bay phơ phất nuốt nguyệt tà
Đêm rơi rớt bên hồn thơ ma mị

Gót ai bước xé nát lòng thi sĩ
Vạt áo nào gợi nhớ đến ngày xưa
Hỡi tình yêu ơi hỡi những ngày mưa
Đêm vàng võ người lau dòng dư lệ

Thôi cố nhân tình xưa nay đã chết
Thôi hết rồi, mờ mịt nẻo quan san
Bản tình duyên lỡ nhịp một phím đàn
Thơ lặng lẽ hồn thơ vô hồn khóc…
(Huỳnh Minh Nhật)

22, Anh Phải Đi

Anh phải đi thôi hỡi người yêu dấu
Ở nơi này chỉ lắng đọng sầu vơi
Anh phải đi bỏ mặc một khung trời
Kỷ niệm đầy không còn ai gìn giữ

Ngày em đi anh dặn lòng sẽ đợi
Nhưng lạc loài trong bão tố trời giông
Em thì say trong một cuộc tình nồng
Anh đợi ai mà còn mơ còn mộng ?

Anh phải đi thôi đi tìm lẽ sống
Mặc bóng hình còn trong đống tàn tro
Anh phải đi dẫu thương nhớ dày vò
Anh phải đi tìm một khung trời mới…
(Huỳnh Minh Nhật)

23, Một Chút Tháng 8

Tháng tám mây trời xanh quá!
Mùa thu vất vưởng bên đời
Nơi ấy có sầu kỷ niệm?
Ta về thơ thẩn chiều rơi…

Tháng tám ngày không vội vã
Mắt em hoa cúc nồng nàn
Bao nhiêu ân tình mùa hạ
Thôi đành trả lại thời gian

Tháng tám ngoài ô cửa sổ
Khói chiều thoảng tiếng chuông vương?
Ta hóa tim thành cỏ dại,
Hư vô nỗi nhớ ven đường

Tháng tám về hong tóc rối
Điêu linh chiếc lá khô gầy
Ta say chút tình khờ khạo
Bẽ bàng một thoáng heo may

Tháng tám nghe lòng chới với
Thu về trong giấc mơ trưa
Bằng lăng bao chiều ngóng đợi
Tàn phai một phút giao mùa

Tháng tám sầu hoen mắt biếc
Đêm thu ánh sáng chập chờn
Ta buông đôi lời giã biệt
Nợ người một chút cô đơn.
(Huỳnh Minh Nhật)

24, Em Ở Đâu?

Chiều ngả dần về phía chẳng còn em
Làn tóc rối, môi mềm trong ánh mắt
Anh đâu biết xa em là sự thật
Gió đông sang hiu hắt một khoảng trời

Dòng tâm sự cũng chẳng thể nào vơi
Khi cô đơn khiến lòng anh nhung nhớ
Đêm thao thức bóng hình ôm trăn trở
Suốt canh dài khói thuốc lặng lờ bay

Em ở đâu giữa mùa đông này đây?
Sao nỡ quên giây phút mộng ban đầu
Năm canh thâu đèn khuya in một bóng
Rét trời đông lạnh lẽo những ưu sầu

Em vẫn thế trong anh những cơn mơ
Vẫn bờ vai và ánh mắt ngây thơ
Vẫn nụ cười nghiêng nghiêng chiều rạng nắng
Vẫn làm anh say đắm với thẫn thờ

Nhưng đêm nay nguyệt chết với mong chờ
Sao thôi sáng, sương mờ giăng đêm tối
Một mình anh giữa đêm dài gió thổi
Lê gót mòn thờ thẫn lối không em…
(Huỳnh Minh Nhật)

25, Bao Lâu?

Bao lâu rồi ta đã chẳng gặp nhau
Mà nỗi nhớ ghi nát nhàu trang vở
Ngày tháng qua đêm về là nỗi sợ
Sợ em cười trong những giấc mơ yêu

Bao lâu rồi ta chẳng gọi tên nhau?
Để nỗi đau hằn tên là ký ức
Lệ khóe mi cứ sáng chiều chờ chực
Đợi đêm về tức tưởi vỡ òa mưa

Trái tim yêu đong nỗi nhớ đâu vừa
Mà trời khuya đưa thêm niềm cô lẻ
Nỗi chia ly thế gian ai bảo nhẹ?
Giữ trong tim tê buốt cả tâm hồn
(Huỳnh Minh Nhật)

26, Gió Tháng Chạp

Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ
Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài
Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố
Ta giật mình thầm nhủ: “tháng mười hai!”

Đông nở khẽ như một loài hoa dại
Tiễn thu đi trắng xóa những con đường
Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa
Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương

Tháng chạp ư? Chính em là tháng chạp
Bởi nàng xuân chưa biết khóc bao giờ
Và đông hỡi thôi đừng yêu chi nữa
Mặc ai buồn lần lữa áng thơ rơi…

Chiều thoai thoải nắng vàng phai vời vợi
Kéo tim côi hoang hoải buổi sơ đầu
Ta chợt thấy một mùa đông xa lắm!
Thuở em cười những phút nhớ về nhau

Đông rét giá và mai đây sẽ lạnh
Gió hôn đêm thao thức suốt canh dài
Ai có nhớ những chiều nao mê mải?
Có bồi hồi lọn gió tháng mười hai!?
(Huỳnh Minh Nhật)

27, Hồn Thơ Đêm Nay

Đêm nay ngồi nhớ lại mối tình xưa
Tình từ thuở ngây ngô màu áo trắng
Qua mấy mùa phượng hồng rơi lẳng lặng
Chiều bâng khuâng nắng muộn khẽ hôn em

Đêm nay ngồi rót từng ánh trăng đêm
Thấy áng thơ rớt màu hoa phượng đỏ
Ừ! Thu sang, phượng tàn theo làn gió
Chút heo may nhè nhẹ chợt vô tình

Đêm nay ngồi nét bút bỗng lặng thinh
Nghiêng trên giấy hằn in hồn thơ ấy
Màu phượng vỹ có xác xơ như vậy?
Thắm máu tươi loang khói thuốc mịt mờ

Đêm nay ngồi ta chợt thấy chơ vơ
Chà! Ta hỏi: Còn đợi chờ chi nữa?
Hồn tan tác sao tim còn khát lửa?
Ôi đêm nay sao ta bỗng dại khờ…
(Huỳnh Minh Nhật)

28, Chạng Vạng

Dạo bước cô đơn dưới nắng chiều
Sóng buồn phẳng lặng gió đìu hiu
Hoàng hôn hạ trắng chân mây bạc
Bến buồn xơ xác cõi tịch liêu

Dõi mắt nhìn về nơi chốn xa
Sao mà hờ hững nắng chiều qua
Tà áo em về còn tha thướt
Mùi hương đau đớn thật đậm đà

Ngửa tay xin hạt cát của trời
Cúi đầu dấu lệ để thảnh thơi
Nắng hạ chiều nay vô tình quá!
Nỗi lòng lữ khách vẫn đầy vơi

Ta bước về đâu để thấy người?
Rõ là tan nát, rõ mười mươi
Khói thuốc loang mờ sương mây hạ
Bụi trần xóa hết tháng ngày tươi

Đã biết cô đơn dưới nắng chiều
Sao hoài mơ mộng chuyện tình yêu?
Đường vui người đã quen chân bước
Đâu biết buồn này đến bao nhiêu…
(Huỳnh Minh Nhật)

29, Tình Yêu Và Hi Vọng

Một thoáng lặng cũng đầy muôn thuở nhớ
Dậy đi em, nắng rót sớm hững hờ
Những con đường thênh thang mà khép nép
Cả biển tình chắt được mấy vần thơ?

Đấy trời xanh, mây trắng, đấy tình yêu
Và đấy cô đơn vọng tiếng thở dài
Một tia nắng liệu ấm trời đông giá?
Đêm vô cùng giết chết những ngày mai!

Này, anh kể: Tình yêu và hi vọng
Chẳng đẹp tươi như những ước mơ đầu
Là thương đau trong những giấc mộng sầu
Là nuôi nấng màn đêm đầu ngọn sóng
Là bàn tay nắm bàn tay lạnh cóng
Giữ riêng mình hi vọng, đợi chờ quên!

Rồi đêm tàn ngày mới bắt đầu lên
Một khoảng lặng sẽ nuốt ngày tăm tối…
(Huỳnh Minh Nhật)

30, Có Lẽ Nào Ta Khóc

Mây hoang tàn hay lòng ta lạnh lẽo
Mà khói buông xé nát cả trời chiều
Nói yêu nhau nhưng lòng em có hiểu
Đã lâu rồi vàng võ một tình yêu

Chà, lạ quá! Có lẽ nào ta khóc!
Khi tim ta câm nín đến lạnh lùng
Nửa hồn ai nơi cuối đường đứng đợi
Đến bây giờ cũng hóa quá mông lung

Vì yêu thương ta trao lời từ tạ
Rồi quay về hóa đá với tâm tư
Vì yêu thương ta nuốt hạt lệ dư
Để hững hờ em đi trong tình mới

Rồi mỗi chiều gió lạc đường mang tới
Mái tóc xưa, ánh mắt tự thuở nào
Ta lại sầu với niềm nỗi hanh hao
Khi yêu đương, sỏi đá rồi cũng khóc!
(Huỳnh Minh Nhật)

31, Đêm Không Ngủ

Phố về đêm không gian buồn vắng lặng
Văng vẳng đây trăm nỗi nhớ xa nguồn
Em đã ngủ mộng chờ trên tóc rối
Hay nặng lòng thao thức giữa trùng dương?

Trăng mệt rồi quỳ gối ướt hơi sương
Ai nhớ ai quanh quẩn ngã ba đường
Nghe tiếng phố: thanh âm thôi vồn vã
Đêm lặng lờ… lòng phố vẫn xôn xao!

Khuya ngủ rồi và anh đây không ngủ
Sương ngưng rơi nhưng khói thuốc giăng đầy
Nhớ nhung nào nhuộm tím những loài mây
Giữa đêm tối, vỡ òa, đây: thương nhớ!

Tối thăm thẳm dấu nỗi niềm trăn trở
Làm sao quên một cái nắm tay đầu?
Thơ viết hoài viết mãi chẳng thành câu
Sao quên được xót xa đầy thân đợi

Ôi dư tình còn đọng giữa ngàn khơi!

Thôi xa rồi một thuở đón đưa nhau…
Bình yên chăng trong những giấc nhiệm màu
Anh không biết vì đêm sâu thức trắng
Đêm dậy rồi, phố đã ngủ bao lâu?
(Huỳnh Minh Nhật)

32, Đôi Khi

Đôi khi tôi muốn quay về
Lặng im điếu thuốc đỏ lề phố đêm
Lòng không nhớ cũng không quên
Thầm nghe lá thức ngủ trên đỉnh đầu.

Đôi khi chẳng biết vì đâu
Tôi ngồi đốt lửa nguyện cầu vu vơ
Lòng không thực cũng không mơ
Thầm nghe tiếng nói tín đồ trong tôi.

Đôi khi bỗng thấy xa xôi
Những bạn bè cũ đang ngồi quanh đây
Lòng không tỉnh cũng không say
Tôi cầm ly rượu biết xoay phương nào.

Đôi khi tôi đã đứng chào
Một bông hoa nở bên rào nhà ai
Lòng không đậm cũng không phai
Thoáng nghe khuây khoả một vài buồn lo.

Đôi khi tôi tự dặn dò
Cõi này tôi có đói no vui buồn
Lòng không dứt cũng không vương
Mỗi ngày mỗi bước hành hương đời mình.
(Đoàn Vị Thượng)

33, Dáng Đông!

Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?

Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang

Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?

Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…
(Huỳnh Minh Nhật)

34, Lang Thang Phố Đêm

Thành phố đêm, lấp loáng ánh đèn
Vòng tay êm trong từng ngõ nhỏ
Em lang thang đoạ đầy nỗi nhớ
Em đang đi …về phía không anh

Hồ Tây đêm đẹp đến nao lòng
Từng đôi từng đôi thì thầm rạo rực
Anh ngủ chưa, hay còn thao thức?
Có chút gì náo nức giữa màn đêm…

Càng xa anh càng nhớ nhiều thêm
Em loanh quanh vòng về Thuỷ Tạ
Cơn mưa chiều còn vương ghế đá
Chỗ mình ngồi chụm sát một đôi

Chẳng thể nào chịu nổi đơn côi
Dẫu dặn lòng mình đừng bấn bíu
Ánh mắt anh, nụ cười vướng víu
Theo em hoài mỗi nẻo đường khuya…

Mặc kệ em, mưa dẫu ướt ai kia
Anh ngồi đâu bên khung cửa nhỏ
Để bình yên nghe tim mình đập rõ
Có nhịp nào thảng thốt về em?

Son phấn dập dìu phố xá đêm đêm
Có tình yêu hay lọc lừa xảo trá
Rẽ ngang qua quán cà phê nhỏ
Ngồi một mình, ảo giác có anh…

Hà nội đêm thanh vắng mát lành
Em hít hà sương đêm căng ngực
Thành phố đêm nay cùng ta thức
Ngu ngơ hoài ơi… kẻ lang thang!
(Vũ Thị Minh Nguyệt)

35, Khói Trăng

Khói thuốc rơi sầu in bóng mây
Lạc lõng hồn yêu khóc trăng gầy
Phòng vắng ngậm ngùi ta vui gió
Chuốc những giọt buồn uống chén say

Khói thuốc lạnh lùng đợi hồn trăng
Bút thả, buồn rơi, khói sương giăng
Vần thơ dấu ái ngày xưa cũ
Còn mãi tên người biết hay chăng?

Đã mấy mùa trăng người nhớ người
Bao đợt thu rồi lá vàng hong
Ngày mai nắng đến là thu nữa
Mà cõi lòng hoài mong nhớ mong

Khuya rồi, trăng trốn ở nơi đâu?
Ta chờ ta đợi suốt canh thâu
Ta xé gió trời, mây nghiêng rẽ
Trăng tàn đẫm ướt một dòng châu

Trăng ơi nghe ta kể tội tình
Dẫu là gầy guộc, dẫu lặng thinh
Trăng hãy một lần nghe ta khóc
Rồi giết dư tình thuở bình minh…
(Huỳnh Minh Nhật)

36, Tôi Về Giữa Phố Đêm Nay

Sương chảy máu dọc con đường
Gió về, cứ ngỡ sông Hương chết rồi
Còn tôi, chạy với tôi thôi
[Ngày mai, chắc chắn trên trời có mây]

Tôi về, chạy dưới tàn cây
Đèn khuya mắc cỡ trên vai gái già
Lên Thiên Mụ, xuống Đông Ba
Ngược xuôi, xuôi ngược cũng là nhân gian

Con ve vừa thoát miệng hang
Trời ơi! đã chết trên bàn tay ai
Vòng xe đo đoạn đường dài
Vòng đời đo những hoạ tai bất thường

Có thương thì giữ lời thương
Chết rồi, tiễn một nén hương thôi mà!
Về đi, chạy chậm thôi nha!
Ngày mai, gặp lại thì ta cùng cười.
(Nguyễn Lãm Thắng)

37, Tôi Nghe Em Kể

“Đêm nay lạnh tôi ngồi nghe em kể
Chuyện ngày xưa hai đứa để trong tim
Chuyện ngày nay ta còn mãi kiếm tìm
Trong áng thơ ngây ngô thời xưa cũ”

Mùa này rét giá băng từng hơi thở
Anh còn hoài trở giấc mộng tình say
Lối em về có đơn lạnh: tối nay?
Khi ngõ về tái tê vì gió trở

Anh khẽ hát bài tình ca dang dở
Nhớ về em nơi cuối tận trời xa
Chuyện hôm qua sao cứ hoài nức nở
Xin người đừng quên một dấu chân qua

“Tìm đâu đây kỷ niệm thời hoa tím?
Dấu trong lòng một thuở luyến thương nhau
Dư hương xưa đọng nơi hạt lệ sầu
Đêm nay vẫn tôi ngồi nghe em kể…”
(Huỳnh Minh Nhật)

38, Thành Phố Đêm Tình Yêu

Thành phố đèn cao áp
Hàng me xanh đêm vàng
Sân khấu trời em hát
Tình yêu trôi mênh mang

Khán giả ngồi hân hoan
Ly cam sành ngọt lịm
Bài ca đêm màu nhiệm
Trải lòng cùng tim gan

Tình ai cùng chứa chan
Cho lòng tôi trúng đạn
Viên đạn tình ai bắn
Cho tim mình tử thương

Đêm là đêm uyên ương
Sao chẳng lời hò hẹn
Mà tình yêu cứ đến
Cho một đời vấn vương?
(Diệp Minh Tuyền)

39, Em Về

Em về hương thu trong mắt xinh
Rải khắp phố quen những chút tình
Trời sang mùa mới, em thay áo
Có nhớ mùa xưa: chuyện chúng mình?

Em về bàn tay nắm bàn tay
Thênh thang ngõ phố thoảng heo may
Em về phố vắng mơ màng nhỉ?
Vàng rót môi hôn, nắng chiều này!

Em về mùa thu thật đậm đà
Mây chiều phiêu lãng hát tình ca
Thuở ấy đi đâu, lâu chẳng gặp
Chắc bận phương nào nơi xứ xa?

Em về đường phố rộn đâu đâu
Thu tôi vàng võ vẫn sầu sầu
Em về non nước bình yên quá
Mà giết lòng tôi ai biết đâu?

Em về tôi buồn tình nhạt nhòa
Áo quần xộc xệch, tóc lòa xòa
Những gã đợi chờ ngu ngốc quá
Điên tình, viết mãi chuyện trăng hoa…
(Huỳnh Minh Nhật)

40, Phố Đêm

Đêm chìm vào giấc lặng im
Nửa khuya chầm chậm đi tìm chính ta

Vẩn vơ khói thuốc nhạt nhòa
Mà trong sâu lắng hồn hòa vào thơ

Trời đêm trăng mãi ngẩn ngơ
Như ta vẫn chỉ ơ hờ thế gian

Tình trong câm lặng ngút ngàn
Mình anh đêm lạnh… muôn vàn nhớ thương!
(Nhon Hien Mac)

41, Em Về Phố Ấy Chiều Mưa

Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắt người

Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai

Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu

Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bóng hoàng hôn vội khuất ngang đầu

Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ

Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…
(Huỳnh Minh Nhật)

42, Mùa Đông Lối Xưa

Đông sang mùa về lạnh quá
Anh nghe rét buốt tâm hồn
Em nơi phương trời xa lạ
Quên rồi một buổi hoàng hôn!

Anh đi về trên lối ấy
Gió đông buốt giá vai gầy
Đường xưa bây chừ vẫn vậy
Giọt sầu ngả bóng hàng cây

Em ơi! Mùa đông nơi đó
Có còn nhớ đến đông xa?
Gió đông thì thầm rất nhỏ
Đâu rồi em gái chiều qua?

Khói thuốc loang trong màn tối
Hồn thơ giăng lối em về
Nắng ơi thôi đừng lên vội
Cho ai quên những ước thề

Nét bút ngày nay lạ thế?
Rạng lên một dáng em hiền
Trăng lên trời mây chợt tím
Thẫn thờ vẽ dáng em nghiêng

Đông sang mùa về lạnh quá
Lâu rồi phố ấy em qua?
Gió vít hồn thơ trăn trở
Ai đưa em về nơi xa?
(Huỳnh Minh Nhật)

43, Người Không Về Nữa

Đường nắng cũ phố rũ vàng nỗi nhớ
Ráng hồng trôi lơ lửng bóng chiều buông
Trời hạ buồn gieo mấy nhịp yêu đương
Anh đi tìm dáng người xưa xa mãi

Trong yên ắng của hoàng hôn sầu dại
Anh đợi chờ giữa lòng phố chợ đông
Người không đến và cô đơn ghé đến
Khói thuốc anh bay hoang hoải trong lòng

Ở nơi này buồn hiu em biết không
Mây lạnh lẽo buồn trôi che bóng sông
Hạ kéo khói bâng khuâng buồn sắc tím
Nhớ thương rơi những góc phố im lìm

Anh không đợi và người không về nữa
Chiều thôi buồn bẽn lẽn bước vào đêm
Anh không tìm và người không còn nhớ
Lá thu rơi đưa hạ khóc bên thềm…
(Huỳnh Minh Nhật)

44, Đêm Lạnh Lẽo

Đêm lạnh lẽo khói giăng mờ đỉnh núi
Chỉ còn đây mây xám giữa lưng trời
Tôi góp nhặt những tơ tình hoang dại
Gởi về em một nửa của lòng tôi

Rồi có lẽ lời thơ tràn mộng mị
Tim ngang tàn xé nát tiếng yêu đau
Đôi chân bước bờ môi nồng thi vị
Gởi về em một nửa vết hằn sâu

Ai tìm ai hạt nắng buổi ban đầu
Duyên tan vỡ vỡ tan tình vay trả
Bước qua nhau ánh mắt nhìn xa lạ
Ta thuộc về hoài niệm của đời xưa

Trăng trốn rồi và đêm sẽ là mưa
Tay áo cũ bạc màu hương tình khóc
Đôi chân bước ướt màn khuya nhằn nhọc
Đêm mặn nồng sáng rạng cõi hồn yêu
(Huỳnh Minh Nhật)

45, Nỗi Lòng Người Đi Trên Biển

Biển về khuya trời giăng sương buốt giá
Người bước buồn lòng nhiều quá ưu tư
Sóng dập dìu theo những hạt lệ dư
Hương muối mặn dòng thư tình chưa viết

Biển mênh mang những ân tình tha thiết
Thương nhớ sầu da diết giữa đêm đen
Phố thênh thang khuất bóng nửa ánh đèn
Triền cát trắng trải dài như nức nở

Người gặp gỡ để riêng người than thở
Tim đã buồn nằm oán mấy lần đau
Bút nghiên nào gội quá khứ trôi mau
Chờ sóng dậy bạc đầu cơn giông bão

Gió vờn gió sắt se lùa vạt áo
Người hận người tình ảo mộng còn say
Biển ngàn đời ôm ấp sóng trong tay
Người mãi nhớ khi thu vàng võ tới!
(Huỳnh Minh Nhật)

46, Chông Chênh Miền Nhớ

Em ở nơi nào giữa hai lối mênh mông
Mùa thu chơi vơi hay chân trời hạ đỏ
Đêm cô đơn
Hay bóng chiều nổi gió
Sao bên nào thương nhớ cũng chênh vênh?

Em lạc chốn nào khi thành phố buồn tênh?
Để một gã khờ…
Cứ mải mê đi giữa bến bờ hư – thực…
Câu trả lời phải chăng trong những đêm dài thao thức?
– Những giọt lệ đầy;
…những ký ức xa xôi?

Em ở nơi nào bên cạnh cuộc đời tôi?
Và ai từng nói thu là mùa hò hẹn?
Ôi những kẻ đã một thời thầm thương, nhớ lén
Duyên nợ tan rồi
Uất nghẹn một hoàng hôn
(Huỳnh Minh Nhật)

47, Mùa Trăng Không Em

Em ơi nơi đây anh ở
Đêm nay trăng sáng một màu
Quầng trăng rộng vành sáng tỏ
Chẳng buồn như mắt anh sâu

Đường xưa bây chừ lẻ bước
Không em phố khác đi nhiều
Gót chân cợt đùa khói thuốc
Võ vàng phác nét cô liêu

Ơ kìa hàng cây bóng lá
Buồn gì buồn ngẩn buồn ngơ?
Em đi nhiều điều rất lạ:
“Anh chàng ngày ấy làm thơ!”

Không em, nàng trăng sáng quá
Chắc cười một mối tình say?
Bến đời ngược xuôi hối hả
Ai đưa em về đêm nay?!
(Huỳnh Minh Nhật)

48, Tìm Mùa Yêu Thương

Anh đi tìm mùa yêu thương ngày xưa
Trong mùa đông bao nỗi niềm gầy guộc
Con ngõ quen trải dài bằng khói thuốc
Hàng cây già nghiêng tàng lá xanh xao

Anh trở về với lối cũ hanh hao
Này cảm xúc thuở yêu đương thao thức
Này hình bóng em anh mơ hay thực
Này con đường ngả bóng ánh trăng đêm

Ở phương ấy đông đã sang chưa em?
Có giá rét vai gầy qua vạt áo
Có còn khóc khi thấy mình lạc lõng
Có nhớ chăng niềm nỗi những ngày nào

Đường hun hút sâu thẳm trong màn tối
Mưa chớm đông rơi khẽ lối anh về
Nguyệt tạ từ bằng những ánh đam mê
Khuất lần sau làn mây buồn chợt khóc

Những cơn mơ đêm nay đừng nhằn nhọc
Để bóng hình còn đó với tình yêu
Đừng xa mờ theo gió mãi tiêu diêu
Lòng cô liêu, xin đông còn… rạo rực
(Huỳnh Minh Nhật)

49, Đêm Trăng Phố Lạ

Đêm lẻ phố phường trăng lên chậm
Đèn khuya hiu hắt những bóng hình
Có gã tà tà, người lướt vội
Nhạc sầu buông nhẹ giữa không thinh

Sóng ru tình ái phía khơi xa
Lang thang bốn bể hẳn là nhà?
Ồ không, buồn lắm, cô đơn lắm
Đêm chết tang tình non nước qua

Người đi, cười, nói, chắc người vui
Hay tim nát vụn phải chôn vùi?
Mỏi gót lữ hành, ghê, trời hỡi!
Khói bám sương chiều đây khơi khơi

Đêm lẻ phố phường trăng rơi chậm
Hừng đông cười nhẹ tiễn hoàng hôn
Ô hay nắng đó là nắng sớm
Hay nắng chiều qua cố gọi hồn?
(Huỳnh Minh Nhật)

50, Chọn Lựa

Thôi tôi đi nhé một tình yêu
Dẫu về đêm trái tim cô liêu khóc
Biết năm canh giấc ngủ oằn mệt nhọc
Và tháng ngày dài sẽ trằn trọc niềm thương

Đành thế thôi hỡi nỗi nhớ còn vương
Duyên đã cạn thôi yêu đương chi nữa
Đâu dễ dàng khi đau lòng chọn lựa
Chọn về mình một vết cứa tình yêu

Tình yêu anh đúng chưa hẳn là nhiều
Nhưng thử hỏi bao nhiêu là tất cả?
Tình yêu đong đếm ? Thôi tan rã
Anh sẽ dừng! Mệt lã một tình yêu
(Huỳnh Minh Nhật)

51, Phố Buồn

Phố đượm buồn mưa vẫn mưa bay
Trời xuân sang ấm nồng hương biển mặn
Lòng vương vấn mối tình không lành lặn
Khói thuốc nặng nề rơi xuống bước chân

Hoa lìa cành rơi trắng một khoảng sân
Lá xa cây úa đỏ những con đường
Lạc lõng đêm nay tôi với phố phường
Lòng cứ nhớ một người trong dĩ vãng

Cứ tưởng thời gian đưa tình vào quên lãng
Đâu ai ngờ khoảng chạng vạng mưa rơi
Trái tim mỏi mòn đợi mãi chơi vơi
Rồi nước mắt đâu rơi dài thâm đôi lệ…
(Huỳnh Minh Nhật)

52, Đêm Thu

Đêm thu sáng, Hằng Nga ngồi đó khóc
Trăng có còn cái nghĩa lý chi đâu?
Họ cầm tay và mắt họ nhìn nhau
Trăng thu sáng: phơi mình không ai lấy!

Khói thuốc rớt pha đèn khuya lộng lẫy
Trăng treo cao trăng chết đã bao lần?
Phố chẳng còn em, ừ thì biết vậy!
Nhưng phố đêm này ta thấy tình nhân

Con phố này vốn là con phố mượn
Và tình xưa đơn giản quá: Tình đầu!
Nay thu đến một nửa chừng vội vã
À ơi tình, một vết cắt hằn sâu…

Ta ngồi đây: Đêm trăng thâu diễm tuyệt
Đêm thu nồng mộng mị với hư không
Đây rượu ngọt, mồi ngon, đây bằng hữu
Đây trăng thanh, gió vợi, gái môi hồng!
(Huỳnh Minh Nhật)

53, Gió Lạnh Về

Anh ơi gió lạnh đã về rồi
Người còn biền biệt chốn trùng khơi
Năm tháng lạnh lòng mong mỏi đợi
Dẫu biết ngày về còn xa xôi

Phố vắng mình tôi bước bơ vơ
Ru bao thương nhớ viết dòng thơ
Nhờ gió gửi về phương xa ấy
Hẹn người sẽ đọc ở trong mơ

Lạnh lẽo đông về thêm lạnh lẽo
Hoàng hôn nắng đổ lạnh hoàng hôn
Đông qua lặng lẽ rồi đông chết
Mà bóng người xưa vẫn hững hờ

Anh hỡi, anh ơi! Lòng tôi rét
Đêm về bóng nguyệt xé hồn côi
Một mình tôi khóc nỗi phân đôi
Anh ơi! Gió lạnh sắp về rồi…
(Huỳnh Minh Nhật)

54, Đêm Mưa

Mưa – Giọt nước – Thấu vào tim
Gió – Tóc Bay – Lạnh Vai Gầy
Hiên – Che Chắn – Hoa quỳnh nở
Đẹp lạ lùng – Sắc trắng tinh khôi

Đêm – Lạnh ngắt – Có ai không ?
Khuya – Vắng vẻ – Một ánh đèn
Khói – Nặng nề – Rơi nhè nhẹ
Cười một mình – Đôi mắt cay cay

Mưa một mình đêm thâu rơi lã chã
Gió điên cuồng cuốn lấy lạnh bờ vai
Hoa Quỳnh kia giông tố nở cho ai ?
Sao âm thầm nở vào giờ lặng lẽ

Đêm đông lạnh ngắt chẳng tiếng xe
Khuya lạnh tanh ánh đèn nơi ấy
Khói bỗng nặng rơi trên dòng thơ nhẹ
Sao miệng cười ánh mắt chẳng vui tươi
(Huỳnh Minh Nhật)

55, Đêm Say

Ta lơ lửng giữa bến bờ quên – nhớ
Khoảng trời nào thôi ngơ ngẩn tim yêu?
Lạc bước chân bên thềm tối mưa nhiều
Hồn vắng lặng xé lòng cô liêu khóc

Quên và nhớ, nghĩ suy chi nhằn nhọc
Nhấp chén sầu cạn cốc rượu đêm nay
Trời cuồng quay hay ta đã thấy say?
Dáng ai gầy bên vầng trăng mờ tỏ?

Tình yêu đấy, hỡi hồn yêu cô độc
Chút men đời níu tạm bước lang thang
Giá tình yêu như giọt rượu hoang đàng
Say quên lãng, tình yêu thành dĩ vãng

Đêm sao sáng bước chân ta bỗng nặng
Đầu rỗng không, đâu đất, đất hay trời?
Chỉ còn rượu và mây gió lả lơi
Say cùng ta với nỗi buồn vời vợi
(Huỳnh Minh Nhật)

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here