Khi bài thơ được đặt là “Vô đề” thường với hai mục đích: thứ nhất, tác giả muốn người đọc tự cảm nhận ý nghĩa của bài thơ mà không cần định hướng của tên bài. Thứ hai, có thể có những cảm xúc bất chợt, trào dâng khiến tác giả không cảm thấy tựa đề nào là phù hợp nên đặt “vô đề” là phù hợp nhất. Vì thế có nhiều bài thơ “vô đề” hay và giàu cảm xúc. Sau đây, Blog Chùm Thơ xin gửi tới các bạn 10 bài thơ “vô đề” hay của các nhà thơ nổi tiếng Việt Nam.

1, Vô Đề (Tản Đà)

Suối tuôn róc rách ngang đèo
Gió thu bay lá, bóng chiều về tây
Chung quanh những đá cùng cây
Biết người tri kỷ đâu đây mà tìm
Hỏi thăm những cá cùng chim
Chim bay xa bóng, cá chìm mất tăm!
Bây giờ vắng mặt tri âm
Lấy ai là kẻ đồng tâm với mình?
Nước non vắng khách hữu tình
Non xanh nước biếc cho mình nhớ ai!

2, Vô Đề (Hàn Mặc Tử)

Trời đất vô cùng bến ở đâu
Một vùng hoa cỏ giống như nhau
Giếng vàng lá rụng khô khan nước
Hòn đá rêu phong lợt lạt màu
Hồn quỷ về kêu, cây thảm thiết
Bóng trăng đi mất, gió lao xao
Ai ngờ trong đám dân quê ấy
Có kẻ gian phi mới ló đầu

3, Không Đề (Nguyễn Bính)

1
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu?
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm…

2
Có chiếc thuyền nằm trên cát mịn
Có đàn trâu trắng lội ngang sông
Có cô thợ ruộm về ăn Tết
Sương gió đường xa rám má hồng

3
Xóm Tây bà lão lưng còng
Có hai cô gái lấy chồng cả hai
Gió thu thở ngắn than dài
Bà đem áo rét phơi ngoài cửa thưa

4
Gió lạnh sương sa nặng hạt rồi
Thuyền ta đậu lại bến này thôi
Sáng mai xuôi ngược về đâu nhỉ?
Nào biết về đâu, kẻ ngược xuôi?

4, Vô Đề (Nguyễn Bính)

Từ buổi thu sang, sầu lá rụng,
Liễu gầy thôi buộc ngựa vương tôn.
Chao ôi, duyên nợ là duyên nợ,
Ai sắt son gì với sắt son.
Thuở trước giai nhân buồn phận mỏng,
Kiếp này thiếu phụ oán giời xa,
Đôi tay Tô Thị đầy chua xót,
Gối bọc, chăn lồng oán nguyệt hoa.

5, Không Đề II (Quang Dũng)

Đường về quê hương về quê hương
Không thấy quê hương chỉ thấy đường
Em đã đi trên đường nhựa ấy
Hai mươi năm trước lúa thu vàng.

Đường về quê hương về quê hương
Em mặc áo vàng hay áo tím
Mắt em lơ đãng nhìn chấm mây
Anh vịn thành xe tay trong tay

Đường về quê hương về quê hương
Có một ngày sao mà bất tận…
Hai mươi cây số tưởng vô vàn
Dài đến bây giờ vẫn chứa chan

Có con chim đậu nhành giây điện
Lại giống ngày xưa chuyện nắng thu
Em đã xa rồi – chim gọi nắng
Em còn nghe thấy nữa bao giờ.

6, Không Đề (Xuân Diệu)

Tôi nhận cái này đã từ lâu.
Bây giờ nó tới, dẫu hơi mau,
đã không tránh khỏi thì tôi tiếp
một cách đau thương nhưng ngẩng đầu

Ai có thích gì đi mãi mãi
vô trong cái cõi chẳng mô tê.
Một khi cập bến vào vô tận
thì đến vô biên chẳng trở về.

Tuy vậy, tôi đã sống hết mình,
suốt đời không một phút coi khinh.
Tôi coi trọng nhất khi làm việc,
họa có thua khi sống với tình.

Cái quả cam này đà vắt hết
hiến cho non nước, hiến đời thân.
Tuy không biết đến bao giờ kiệt,
nhưng dẫu sao thì cũng phải dừng.

Xin hãy cho tôi được giã từ…
vẫy chào cõi thực để vào hư.
Trong hơi thở cuối dâng trời đất
cũng vẫn si tình đến ngất ngư…

7, Không Đề I (Xuân Quỳnh)

Chiều tháng năm nắng ngả thân cây
Em trở lại một mình trên lối – nhớ
Gió trở lại một mình trên mái phố
Khắp một trời phượng đỏ mênh mông
Hoa sen hồng mặt nước thì trong
Cây tường vi mọc gần cây sấu
Trước cây cỏ vô tư em chẳng giấu
Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ khôn cùng

Anh đi rồi trời nổi cơn dông
Trận gió mạnh từ phía anh thổi tới
Nghĩ đến anh em nhớ về hướng núi
Ngọn núi Cánh-diều ngọn núi Mây-bay

Trời Ninh-bình chiều nay hẳn nhiều mây
Mưa to thế chắc sông tràn bờ cỏ
Thương chiếc xe anh nhọc nhằn trong gió
Mái nhà nao đêm nay anh dừng chân
Ước chi làm chiếc nón che anh
Đêm gió lạnh em xin làm ngọn lửa.
Áo ướt ai phơi, ba lô ai xếp hộ!
Mong sao trời ngừng mưa!

8, Không Đề II (Xuân Quỳnh)

Viết cho Vũ

Mắt anh nâu một vùng đất phù sa
Vùng đất của nơi nào trong trí nhớ
Em chiếm đoạt rồi em hoảng sợ
Giữa vô cùng hoang vắng giữa cô đơn

Mấy năm rồi, thơ em buồn hơn
Áo em rộng, lòng em tan nát
Những bài hát ngày xưa em vẫn hát
“Cây trúc sinh, quán dốc…gốc đa làng…”
Câu thơ anh em vẫn đọc thầm
Cả lúc nghĩ: “…biết bao giờ trở lại”

Mái tôn dột. Sao mà mưa mãi
Anh ra đi
Phố vắng
Đầu trần.

Biết bao giờ cho đến mùa xuân
Em sẽ kể anh nghe về chuyện cỏ
Em sẽ kể anh nghe về ngọn gió
Trên đỉnh cao thành bão những đêm hè
Em kể về những miền đất em đi
Những cửa biển thơ anh thường nói tới
Những rừng hoa thơ anh từng đến hái
Trái bàng vàng rụng vội con đường quen.

Chẳng có gì để em nói về em
Em chỉ thấy em là người có lỗi.

9, Không Đề III (Xuân Quỳnh)

Sắc lá phong rực vàng lên lần cuối
Trái mùa thu chín vội trước khi xa
Như ngọn đèn lửa bùng lên rực rỡ
ánh hoàng hôn rực cháy trước hiên nhà

Cũng có thể mùa thu chưa hết
Vẫn còn đang lưu luyến khách đi qua
Cũng có thể là tôi đến chậm
Thấy màu mây rừng lá tưởng còn thu

10, Không Đề IV (Xuân Quỳnh)

Sông cũng như tình yêu – sông thiên vị
Lấy mãi phù sa bên lở đắp bên bồi
Sóng vỗ về bờ cỏ non tươi
Lá xanh mướt cơn mưa vừa gội

Vạt đất mới bàn tay chai mới
Gió đầu hè mải cuốn bụi chân đê…
Ôi cuộc đời gần gụi nhường kia
Phải tuổi ta với tuổi đời cùng sinh đẻ
Ngày mai thôi nhìn quãng đời này xa lạ
Trong lòng mình – khi tình ái đã đi qua
Vệt chai thôi ẩn dưới làn da
Hết khát vọng dẫu cuộc đời vẫn trẻ
Thoáng sợi bạc trên mái đầu bỡ ngỡ
Chỉ còn thơ ta viết lúc yêu nhau
Mà ta quên. Mấy chục năm sau
Đọc thơ ta có người còn xúc động
Cỏ thì xanh dòng sông còn vỗ sóng
Gió đầu hè mải cuốn bụi chân đê…

Thu Bồn có tập “100 bài thơ tình nhờ em đặt tên” cũng là những bài không đề rất hay, nếu có hứng thú, các bạn hãy ghé thăm danh sách thơ của Thu Bồn nhé!

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here