Bùi Sim Sim nổi tiếng nhất với với tác phẩm “Một chiều ngược gió” – một bài thơ quen thuộc với những người trẻ và được chia sẻ rất nhiều trên các mạng xã hội. Sẽ không phải là chuyện lạ nếu như có ai đó chưa bao giờ nghe tới cái tên Bùi Sim Sim nhưng lại thuộc lòng và hơn một lần đã phải rung cảm bởi những câu thơ của bà. Với những ngôn từ đẹp và một trái tim nóng, với tâm hồn lãng mạn và một tình yêu. Ngoài Một chiều ngược gió, bà còn có những tác phẩm rất phổ biến khác như Giữa hai chiều quên nhớ, hay Đêm Hà Nội nhớ,…
Và ngay sau đây, Blog Chùm Thơ xin mời các bạn cùng xem qua và thưởng thức tuyển tập 10 bài thơ được xem nhiều và yêu thích nhất của Bùi Sim Sim:
1, Một Chiều Ngược Gió
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh
Mang bao điều em muốn nói cùng anh
Chợt sững lại trước cây mùa trút lá
Trái Đất sẽ thế nào khi mầu xanh không còn nữa
Và sẽ thế nào khi trong anh không em?
Em trở về im lặng của đêm
Chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ
Phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió
Riêng chiều này – em biết, một mình em…
2, Giữa Hai Chiều Quên Nhớ
Chưa đủ nhớ để gọi là yêu
Chưa đủ quên để thành người xa lạ
Em ám ảnh anh hai chiều nghiệt ngã
Nghiêng bên này lại chống chếnh bên kia
Ngôi sao nào thổn thức giữa trời khuya
Dịu dàng quá lời thì thầm của gió
Ngủ ngoan thôi ngọn cỏ mềm bé nhỏ
Biết đâu chừng thiên sứ đến vây quanh
Trái tim đa mang chở tình yêu tròng trành
Thương với nhớ lắc lư nhịp sóng
Em là gì giữa bốn bề vang vọng
Anh nghẹn lòng khi thốt gọi thành tên.
3, Đêm Hà Nội Nhớ
(Gửi Sài Gòn)
Xa một tuần có lâu quá không anh
Sao em thấy ngày cứ dài đến thế
Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa
Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời
Ngày xa anh em bỗng hoá đơn côi
Gió cũng chẳng vô tình ngang cửa nữa
Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ
Áp mặt lên trăng mới biết trăng gầy
Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may
Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm
Thơ em xuống dòng
Buồn nghiêng dấu lặng
Nỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy…
4, Anh Đến Giữa Đời Em
Anh đến giữa đời em
Như cơn mưa rào đầu, bất chợt
Như là ngẫu nhiên, như là hẹn trước
Như bao nhiêu cái có thể trong đời
Khi nửa – đời – mình còn thiếu vắng trong tôi
Bao khao khát, bao kiếm tìm mải miết
Một trí tuệ thông minh, một trái tim cuồng nhiệt
Một mẫu hình lý tưởng khắt khe
Hồn lang thang phiêu lãng cuối trời xa
Mắt mơ màng những nên thơ, huyền thoại
Gửi khắp đó đây: một chút dỗi, một chút hờn,
một chút buồn, chút nhớ
Bóng hình ai trong ảo giác đơn cô
Anh đến giữa đời em, như trận gió
không ngờ
Làm đảo lộn những gì em vốn có
Bao triết lý thơ ngây nhuốm màu sách vở
Bao ước vọng cao xa em mê mải kiếm tìm
Nửa cuộc đời em đang ở trong anh
Khi em nhận ra mình, mọi triết lý bỗng trở thành xa lạ
Anh – một mình chan hòa trong tất cả
Nỗi buồn, niềm vui, khát vọng ước mơ
Với em, anh là cả nguồn thơ
Bình dị sáng trong giữa cuộc đời rất thực
Không ồn ào, chẳng nhiều thề ước
Anh đã là tất cả của yêu tin
Anh đã là cái – nửa – của riêng em!
5, Ai Nỡ
Ai nỡ trách tình yêu dâng tặng mình
Ai nỡ vô tình trước ánh nhìn nồng nàn tha thiết
Một trái tim đang mê say cuồng nhiệt
Ai nỡ đuổi xua, ai nỡ chối từ!?
Anh và em như sông đôi bờ
Có từ đâu, đi về đâu, ai biết
Rất gần cũng rất xa bởi lòng sông cách biệt
Ai nỡ trách nắng mưa, ai nỡ trách tình yêu
Nhưng xin đừng!… Ơi đôi mắt phiêu diêu!
6, Bài Thơ Không Thể Đặt Tên
Biết trái tim chẳng có tội gì đâu
Khi anh không thể yêu em hơn nữa
Biết chuyện chúng mình rồi sẽ thành… tan vỡ
Vẫn bất ngờ, vẫn tiếc nuối, ngẩn ngơ
Chẳng muốn tin đâu, anh đã dối lừa
Tình yêu cả tin em trao anh nồng cháy
Chẳng muốn tiếc về thời nông nổi ấy
Em bồi hồi, em vội vã, em yêu…
Hãy tha thứ nghe anh, có biết bao điều
Em không thể và chúng mình, không thể…
Sao hôm – Sao mai, cách xa đến thế
Câu thơ này có tới được cùng anh ?
Có ích gì đâu biển cứ mãi biếc xanh
Em mãi yêu anh – một tình yêu… không thể!
Nắng quái chiều đang tìm về chốn ngủ
Em bé nhỏ tội tình
Biết trú ngụ về đâu ?!
7, Ảo Ảnh
Chẳng có gì, chẳng có gì đâu
Ðừng hy vọng, đừng giận hờn như thế
Anh như thế… ôi làm sao có thể
Cơn giông chiều… ngần ngại cuối trời xa
Suốt đời anh là giấc em mơ
Như bảy sắc cầu vồng thoáng hiện
Kỳ ảo, lung linh và tan biến
Lời thì thầm… chìm loãng thinh không!
Thôi anh cứ vô tình. Thôi em cứ bâng khuâng
Cứ thoảng thốt mỗi ban mai thức giấc
Anh viêm mãn làm sao anh biết được
Cỏ và em thao thức suốt đêm dài
Mưa mưa hoài… Vâng! Mưa có hề chi
Em quen đợi, biết rằng anh chẳng đến
Ảo-ảnh-anh trong em luôn ẩn hiện
Cánh cửa im lìm thăm thẳm nỗi không anh.
8, Viết Tặng Tuổi 20
Hai mươi rồi còn bé bỏng đâu anh
Bạn bè mình đã có chồng có vợ
Em thì vẫn dại khờ nũng nịu
Chợt buồn vui, chợt giận dỗi, thương yêu
Như áng mây thanh thản êm trôi
Mặc nắng quái chiều vội về chốn ngủ
Cho kẻ ngược người xuôi ồn ào trên phố
Em vẩn vơ tìm bí ẩn một tứ thơ
Em lang thang không đến bến tới bờ
Như con thuyền chẳng người cầm lái
Tìm hạnh phúc mỏng manh màu khói
Trong hư vô trong diệu ảo xa vời
Ðừng cười em anh nhé – tuổi 20
Em biết lắm không còn thơ bé nữa!
9, Cõi Lặng
Thoắt thoáng thôi, mẹ đã thành thiên cổ
Lãng du trôi giữa trốn không màu
Con hụt hơi khản lòng gọi mẹ
Chỉ cánh đồng âm vọng nỗi đơn côi.
Ngược dòng sông về lại tuổi lên mười
Cỏ vẫn lặng xanh mà gió thì chao chát
Mẹ lặn lội dắt tháng ba đói khát
Hoa xoan rơi thảng thốt đến giờ
Chiếc bình vôi không mẹ hoá chơ vơ
Bình vôi bạc hay phận đời mẹ bạc
Lối nhỏ cầu ao hoang dày cỏ mọc
Cá lặng tờ, lục bình tím ngẩn ngơ
Khi con lớn lên cuộc sống đã thay mùa
Tháng bảy ngày ba không còn lo nơm nớp
Lúa mùa đông cũng bớt phần thoi thóp
Trăng thượng tuần như cũng mọng đầy hơn
Thoắt thoáng thôi, mẹ đã hoá sao Hôm
Lặng lẽ sáng bên phía đời con hao khuyết
Con xa mẹ, mẹ xa con biền biệt
Phút giây này chợt bóng mẹ hiển linh…
10, Lời Yêu Muộn Màng
Tình yêu đầu tiên anh không dành riêng em
nụ hôn anh trao em không là thứ nhất
em nhận nơi anh trái tim chân thật
Ðừng trách em nếu có ghen hờn
ánh mắt buồn xa vắng…
trái tim trung trinh tươi màu giấy trắng
biết những gì thiếu vắng đang đợi em!?
Anh đi qua những năm tháng có bình yên ?
em – nguyên sơ màu nắng
đến với tình yêu anh hồn nhiên trong trắng
sợ một ngày gặp bão tố cuồng phong
Em thơ ngây run rẩy nép vào anh
gửi trao và trông cậy
em dâng tặng anh tình yêu đầu nồng cháy
và xin nhận nơi anh tình yêu đến muộn màng.