“Đừng để mẹ khóc” cùng câu chuyện cảm động về một người mẹ nghèo lấy đi nước mắt của hàng triệu người dân xứ Hàn. Nhẹ nhàng, tình cảm nhưng chạm đến góc sâu nhất trong trái tim mỗi người đọc để rồi ai cũng phải thổn thức, trằn trọc.
“Thế giới của mẹ rất nhỏ bé, chỉ có duy nhất một mình tôi. Thế giới của tôi lại quá rộng lớn, thường vì thế mà xao nhãng mẹ.
Hồi còn nhỏ, tôi thường nói với mẹ rằng, sau này lớn lên nhất định cho mẹ thật nhiều tiền. Vậy mà khi trưởng thành rồi, tôi lại chẳng thể cho mẹ được gì, chỉ có mẹ luôn hỏi tôi “Con có thiếu gì không?”…
Phải đến mãi sau này tôi mới hiểu, điều tốt đẹp nhất trên thế gian này chính là: Khi tôi lớn khôn rồi, mẹ vẫn chưa già, lúc tôi có khả năng báo đáp, mẹ vừa hay vẫn còn khỏe mạnh…” Đối với tôi, “Đừng để mẹ khóc” của Kim Yoo Young không chỉ đơn thuần là một câu chuyện mà còn là cuộc đời đi ra từ trang sách.
Câu chuyện bắt đầu từ nhân vật Bae Kyung-won, suốt cả nửa đời người, có lẽ nhân vật Bae Kyung-won luôn sống trong sự dằn vặt và suy nghĩ. Câu chuyện mở ra từ những hiểu lầm dai dẳng từ trong quá khứ của Bae Kyung-won và người mẹ của mình. Bae Kyung-won là một người đàn ông luôn luôn cho rằng anh không bao giờ nhận được tình yêu thương từ bất kì một ai, kể cả người mẹ đã sinh ra mình. Những đêm cô độc lang thang bước đi liêu xiêu qua từng con ngõ; những đêm không chốn về, mượn tạm chum, vại làm chỗ ngủ; những đêm say khướt chẳng muốn nghĩ gì về ai nữa; những đêm ông bố dượng đột ngột xuất hiện trong căn nhà nhỏ bé của hai mẹ con; những lần bị làng xóm chì chiết, mỉa mai; và hơn hết là khoảnh khắc tận mắt chứng kiến em trai cùng mẹ khác cha ra đời, có lẽ là những khoảnh khắc, những mẩu vụn vỡ và tuyệt vọng hằn sâu trong tâm trí Bae Kyung-won để rồi có lẽ chẳng bao giờ nỗi đau ấy có thể nguôi ngoai và thôi đau được.
Những hiểu lầm ấy cứ dai dẳng khôn nguôi suốt mấy chục năm qua, khi Bae Kyung-won bỏ lại người mẹ thân thương của mình, bỏ lại quê hương yêu dấu để rồi đi xa suốt bao nhiêu năm liền. Đến khi chợt hay tin, mẹ mình đã mất, Bae Kyung-won mới cháy lên nỗi đau suốt bao nhiêu năm qua Bae Kyung-won từng day dứt, âm ỉ và Bae Kyung-won đã lên đường về quê tiễn mẹ chặng đường cuối cùng của cuộc đời.
Với lối kể chuyện tự nhiên, chân thật, “Đừng để mẹ khóc” mở ra khung cảnh của một miền quê, nơi ấy hiện lên hình ảnh người mẹ tần tảo nuôi con, một thước phim quay chậm khắc họa nên câu chuyện đầy nước mắt về tình mẫu tử.
Khi trở về quê hương, Bae Kyung-won mới chợt nhận ra, những kí ức tuổi thơ chợt ùa về không ngừng, hoá ra khoảng thời gian tươi đẹp bên cạnh mẹ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Hoá ra, chính mẹ là người đã nguyện hi sinh cả tuổi thanh xuân chỉ để đổi lại một cuộc sống bình yên cho con mình. Người mẹ yêu thương nhất chính là Bae Kyung-won, vậy mà chính Bae Kyung-won đã nhẫn tâm bỏ lại người mẹ trong những năm tháng mẹ cần cậu nhất. Hoá ra, mẹ đâu có mạnh mẽ như Kyung-won nghĩ, hoá ra mẹ cũng chỉ là một người con gái giữa cuộc đời này, hoá ra mẹ cũng là lần đầu làm mẹ mà thôi. Hai lần kết hôn nhưng có lần nào là đúng nghĩa chưa? Mẹ chưa một ngày được hạnh phúc. Có lẽ, con dành năm tháng để chờ mẹ xin lỗi, cũng như mẹ dành năm tháng để mong con hiểu ra lòng mình, hoá ra họ đã để lỡ nhau, không hề ai hay biết. Vẫn là nơi ấy, vẫn là căn nhà ấy nhưng đã xập xệ và rúm ró hơn, tuy nhiên nó chưa bao giờ sụp đổ và mẹ cũng chưa bao giờ để nó phải sụp đổ cả. Đôi vai hao gầy gấy, tấm lưng ốm yếu ấy, hình ảnh ấy, kỉ niệm ấy giờ chỉ còn lại trong kí ức mà thôi.
Nhẹ nhàng, tình cảm nhưng chạm đến góc sâu nhất trong trái tim mỗi người đọc để rồi ai cũng phải thổn thức, trằn trọc. Mẹ cũng là lần đầu làm mẹ, nhưng sao có thể hoàn hảo tới vậy. Người phụ nữ ấy cũng từng là con gái, cũng sợ tối, cũng biết khóc, cũng biết đau, là thứ gì khiến người mạnh mẽ tới nhường này, là tháng năm hay là tình yêu?
Câu chuyện không chỉ đơn thuần kể về tình mẫu tử của Kyung-won mà đồng thời cảnh tỉnh mỗi một người làm con như chúng ta, đôi mắt chợt cay xè khi bắt gặp một phân đoạn trong câu chuyện:
“Mỗi lần có thứ gì đó để ăn, mẹ tôi đều nói: “Mẹ ăn nhiều rồi. Con ăn đi.”
Nhưng ban đêm lúc mò ra ngoài đi vệ sinh, tôi thoáng thấy bóng người dưới ánh đèn dầu trong bếp. Khi ấy, mẹ tôi đang ngồi bên bếp lò, vội vội vàng vàng ăn mấy miếng cơm đại mạch đựng trong gáo nước.
Thấy tôi bước vào, mẹ xấu hổ, bỏ gáo nước xuống, ôm ghì lấy tôi nức nở khi miệng vẫn còn đầy cơm.”
“Đừng để mẹ khóc” cùng câu chuyện cảm động về một người mẹ nghèo cũng từng gây bão tại xứ sở Kim Chi với triệu bản đó mọi người ạ. Cuốn sách lấy đi nước mắt của hàng triệu người dân xứ Hàn.
Maii Phạm/ Facebook Trạm Review Sách
Xem thêm: